Tính tình A Đại xác thực rất ôn hòa, hơn nữa còn giống như quỷ chết đói đầu thai, lại chỉ biết nói lắp. . .
Nhớ tới A Đại, không khỏi lại nghĩ tới Tinh giới, không biết Tinh giới bây giờ thế nào rồi, mình đi đã được một năm, Tinh giới hẳn là không đến nỗi có biến hoá quá lớn, hơn nữa có A Đại thủ hộ ở ngoài, nếu có tên lợi hại nào đi ngang qua chắc cũng không dám tùy tiện tới gần, nên Tinh giới vẫn là an toàn, duy nhất cần phòng bị chính là Tinh giới đột nhiên tan vỡ, A Đại cầm Tinh giới lên ăn, nên hắn cũng phải mau chóng tìm được Thế Giới Thụ.
Sau Cự Thần Linh, chính là Long tộc!
Như vậy xem ra, Long tộc mặc kệ ở chỗ nào đều là uy danh hiển hách, Tinh giới như vậy, ở ngoài Càn Khôn này cũng giống như vậy.
Dương Khai còn thấy ghi chép về Diệt Mông, xếp hạng cũng không thấp.
Ghi chép trong ngọc giản quả nhiên rất nhiều, Dương Khai xem say sưa ngon lành. Cũng không biết qua bao lâu, Dương Khai bỗng bị một động tĩnh kịch liệt kinh động, một luồng lực lượng nóng rực làm người ta kinh hãi quét ngang qua, chính là trận pháp phòng hộ của thuyền cũng không thể ngăn cản, lúc này không chịu nổi gánh nặng, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, nghe đáng sợ đến cực điểm.
Dương Khai ngẩn ra, vội vàng đứng lên lẻn ra ngoài.
Đến trên boong thuyền nhìn ra, thấy người Đại Nguyệt Châu cũng đã đi ra, Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương tay bấm linh quyết, thôi thúc cấm chế thuyền, vậy mà toàn bộ cấm chế vẫn lung lay sắp đổ, thân thuyền đã bắt đầu có vết tích.
"Chuyện gì vậy." Dương Khai quay đầu nhìn Mạnh Hoành bên cạnh.
Mạnh Hoành một mặt hừng hực, ngột ngạt nói: "Thái Dương Chi Hỏa sắp tắt."
Dương Khai nhìn theo ánh mắt của hắn, Thái Dương Chi Tinh càng cháy hừng hực, như một trái cầu lửa thật lớn treo trong hư không, nhưng hỏa diễm thiêu đốt lại cực kỳ không ổn định, bỗng nhiên bành trướng, bỗng nhiên co rút lại, ngọn lửa không ngừng phụt ra
hút vào, mỗi một lần bành trướng, đều có một luồng sức mạnh nóng rực bao phủ Càn Khôn.
Không cần ai giải thích gì, Dương Khai liếc mắt là đã nhìn ra chỗ vấn đề, lần này kịch liệt bạo phát, hẳn Thái Dương Chi Tinh tiêu hao hết sức mạnh cuối cùng, đợi hỏa diễm tắt đi hoàn toàn, lúc đó nhất định là một hồi long tranh hổ đấu.
"Không chịu được nữa Ngụy cưa cưa!" Lúc này, Đào Dung Phương quát một tiếng.
Ngụy Khuyết hơi biến sắc, khẽ quát: "Lùi!"
Dứt lời, pháp quyết trên tay biến đổi, thuyền lớn lập tức lấy tốc độ cực nhanh lùi về sau đi, nháy mắt đã đi được nga ̀n dặm vạn dặm, lui ra rất xa, sức mạnh nóng rực mới hơi hơi yếu bớt một ít, tiếng kẽo kẹt nơi thân thuyền cũng chậm chậm dừng xuống.
Dương Khai quay đầu chung quanh, thấy không chỉ Đại Nguyệt Châu, các thế lực khác đều có phản ứng giống vậy, cấp tốc thối lui, còn có thể ở lại, rất ít không có mấy.
Thái Dương Chi Hỏa lần này đột nhiên bạo phát, biến mất cũng nhanh, ngăn ngắn một thời gian uống cạn chén trà, hỏa cầu khổng lồ cháy hừng hực chậm rãi mất đi sức sống, hỏa diễm phần liệt hư không bị thu lại, khí tức nóng rực yếu bớt xuống với tốc độ rõ rệt.
Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương liếc mắt nhìn nhau, căn bản không cần thương nghị gì, lập tức thôi thúc thuyền phi tới Thái Dương Chi Tinh, cùng lúc đó, những thế lực khác cũng đều vội vã tiến lên, tranh nhau chen lấn. Tất cả mọi người đều biết, thời điểm thăm dò Thái Dương Chi Tinh, tìm kiếm Thái Dương Chân Kim đã đến.
Trên boong thuyền, Ngụy Khuyết quét mắt qua tứ phương quát : "Đám nhãi con, đến trên Thái Dương Chi Tinh không được phân tán, cũng không được cách ta cùng Đào sư thúc các ngươi quá xa, không ai biết trên đó có nguy hiểm gì, muốn sống đều phải cẩn thận cho ta, biết không?"
"Biết òi!" Mọi người cùng kêu lên đồng ý.
Theo khoảng cách rút ngắn, cảm giác ngột ngạt càng ngày càng mạnh, Thái Dương Chi Hỏa tuy đã tắt, nhưng sức mạnh nóng rực này trong thời gian ngắn cũng sẽ không toàn bộ tiêu tan, càng đến gần, càng nóng rực khủng khiếp, trên Thái Dương Chi Tinh còn thỉnh thoảng có chút điểm sáng lóng lánh, đó là hào quang cuối cùng của Thái Dương Chi Hỏa.
Trên thuyền lớn, mỗi người đều hoa mắt mà nhìn phía trước, cảnh tượng kỳ dị này không phải là bình thường có thể nhìn thấy.
Bay đủ một canh giờ, thuyền lớn mới đến trên Thái Dương Chi Tinh, thuyền lớn dừng lại, mọi người lắc mình nhảy xuống, hít một hơi, hỏa diễm tràn vào thiêu đốt ngực bụng, khí tức gay mũi càng làm cho người ta không cách nào nhịn được, sợ đến mức mọi người phải mau ngừng thở.
Ngụy Khuyết biến hóa pháp quyết, thuyền lớn rụt lại một hồi, hóa nhỏ lại bằng bàn tay, được hắn thu vào trong ngực.
Dương Khai cùng lão Phương cũng chen trong đám người, quay đầu chung quanh, bốn phương tám hướng vắng vẻ, chỉ có người Đại Nguyệt Châu. Lần này tuy thế lực đến đây không ít, nhưng Thái Dương Chi Tinh quá to lớn, các nhà đều lựa chọn điểm dừng chân khác nhau, đương nhiên sẽ không vừa đến đã chạm mặt, điều này cũng tránh khỏi vừa bắt đầu đã phát sinh kích động.
Mặt đất toàn một màu đỏ sậm, thỉnh thoảng có dung nham từ lòng đất phun ra.
Đào Dung Phương dù sao cũng là nữ tử, tuy cũng là khai thiên, nhưng phỏng chừng đời này cũng không tham dự quá loại đại sự này, đến lúc này không có chủ ý, nhìn Ngụy Khuyết nói: "Sư huynh, làm sao bây giờ?"
Ngụy Khuyết trầm tư một hồi, mở miệng nói: "Đi xem xung quanh đi, số may có thể nhặt được một khối Thái Dương Chân Kim, vậy
chúng ta lập tức có thể dẹp đường hồi phủ."
Yêu cầu của hắn cũng không cao, chỉ cần có thể tìm được một khối Thái Dương Chân Kim đã là hoàn thành nhiệm vụ chuyến này, dù sao giá trị vật liệu lục phẩm thực sự không nhỏ, nếu đã vào tay, tự nhiên là phải mau mau đưa về Đại Nguyệt Châu, tiếp tục lưu lại rất có thể sẽ rước lấy phiền phức.
Đào Dung Phương không có dị nghị, lúc này hai người dẫn một đám đệ tử Đại Nguyệt Châu đi, cũng không có mục tiêu, mọi người đi loanh quanh tìm vận may, ai cũng không có ưu thế hơn ai, thần niệm thả ra giám sát bốn phía.
Thăm dò trong môi trường này không thể nghi ngờ là một việc rất tiêu hao tinh lực, bởi vì mỗi giờ mỗi khắc mọi người đều phải thôi thúc sức mạnh chống đỡ sức mạnh nóng rực.
Thăm dò hơn nửa ngày, cũng không phát hiện gì, người thực lực thấp nhất trong đội ngũ đã có dấu hiệu không chống đỡ nổi, Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương thấy thế, chỉ có thể để đệ tử kia rời đi trước.
Đệ tử kia tuy rằng không muốn, nhưng cũng chỉ có thể rời đi.
Đệ tử kia mới rời đi, Ngụy Khuyết bỗng quay đầu một hướng, làm như có phát hiện, Đào Dung Phương thấy thế nói: "Sư huynh, làm
sao?"
"Có thứ gì đó đang đến!" Ngụy Khuyết quát một tiếng, mọi người vừa nghe, lập tức đều âm thầm thôi thúc sức mạnh, thủ thế chờ đợi.
Một lát sau, quả nhiên có thứ chạy tới, đập vào mắt là một chùm sáng mang theo sét đánh chạy như bay tới, đông đảo đệ tử còn chưa thấy rõ vật này là gì, Ngụy Khuyết đã ồ một tiếng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Tứ phẩm hỏa hành!"
Nói xong, cùng Đào Dung Phương liếc mắt nhìn nhau, hai sư huynh muội không nói một lời, lập tức lắc mình tiến lên nghênh tiếp tia sáng kia.
Dương Khai quan sát, thấy tia sáng kia hình như có linh tính, Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương còn chưa tới gần, bỗng thay đổi phương, một bên né tránh, đâm vào một đầm dung nham biến mất.
Ngụy Khuyết cười to: "Còn muốn chạy!"
Hung mãnh đuổi theo tia sáng lao vào trong dung nham, trước khi biến mất còn dặn dò Đào Dung Phương một tiếng: "Sư muội ở lại!". Một đám đệ tử còn ở bên ngoài, hai Khai Thiên cảnh bọn họ nếu đều đuổi theo, an toàn của các đệ tử sẽ không bảo đảm. Đào Dung Phương nhíu chặt mi, hiển nhiên lo lắng an toàn cho Ngụy Khuyết, nhưng vẫn nghe lời ở lại.
Dương Khai từ xa nhìn thấy Ngụy Khuyết vọt vào trong dung nham, Mạnh Hoành nói: "Ngụy sư thúc không sao chứ?"
Đào Dung Phương nói: "Chỉ là dung nham có thể làm gì hắn, chính các ngươi cẩn thận chút."
"Vâng!"
Đứng chờ không lâu lắm, cách đó không xa, một miệng dung nham bỗng có một bóng người phóng lên trời, mọi người quay đầu nhìn tới, người kia không phải Ngụy Khuyết thì là ai?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!