“Nếu như vậy thì sao?” Dương Khai nhíu mày. Hai người Mã Lục cùng Giang Thắng dù gì cũng là Khai Thiên cảnh, đuổi giết một tên Phương Thái mà thôi, Đỗ Như Phong để cho bọn họ tới bảo hộ Dương Khai quả thật là có hơi đại tài tiểu dụng. Thật ra Dương Khai cũng hiểu rõ, trên danh nghĩa là bảo vệ, nhưng giám thị mới là thứ chiếm đa số.
Nam tử khẽ cười nói: “Trong khoảnh khắc ngươi giết Phương Thái, ngươi có cảm giác được điểm nào không thích hợp hay không?”
“Không thích hợp ở chỗ nào?” Dương Khai càng nghe hắn nói thì càng hồ đồ, có hơi không kiên nhẫn nói: “Tiền bối muốn nói cái gì, kính xin nói thẳng a.”
“Trước tiên cho ngươi xem một thứ tốt.” Nói như xong, tên nam tử bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, ngón tay cái từ từ ấn xuống huyệt Ấn Đường của Dương Khai. Dương Khai theo bản năng muốn tránh né, nhưng khi nghĩ đến việc sinh tử của mình đã bị người ta nắm giữ, nếu như đối phương thật sự muốn làm gì mình thì mình cũng không có biện pháp phản kháng, vì vậy hắn dứt khoát mặc kệ.
Một khắc sau, ngón tay cái của tên nam tử ấn trên trán của Dương Khai, một cỗ lực lượng từ trong minh minh trùng kích tới, cả người Dương Khai lơ lửng một hồi, giống như thần hồn ly thể vậy, góc nhìn bỗng nhiên lùi về phía sau một chút.
Loại cảm giác này rất cổ quái, mình rõ ràng đang đứng tại chỗ, nhưng lại có thể nhìn thấy phần lưng của mình. Khi giương mắt nhìn lên, sắc mặt của Dương Khai không khỏi biến đổi, bởi vì hắn nhìn thấy thân thể của mình bị bao phủ bởi một tầng hắc khí nhàn nhạt giống như mây mù vậy.
Dương Khai kinh nghi bất định, hắn chưa từng phát hiện được chuyện này vào lúc trước, hiển nhiên là do tác dụng của bí thuật do tên nam tử kia, giúp cho mình có thể nhìn thấy một số đồ vật bị che giấu.
Nam tử cười hắc hắc, từ từ thu hồi bàn tay của mình, Dương Khai lập tức khôi phục trạng thái bình thường, thất kinh hỏi: “Đó là cái gì?” Hắn đưa tay lên, nhưng lại không thấy được gì, thần niệm quét qua cả người, vẫn không phát hiện ra điểm không ổn nào, phảng phất như làn khói đen kia căn bản là không hề tồn tại, nhưng thứ hắn chứng kiến vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác.
“Tên Phương Thái kia, sợ là có chút lai lịch.” Nam tử khẽ hừ một tiếng, “Có cao nhân gieo xuống cấm chế trên người hắn, nếu như có ai đó giết chết hắn, vậy thì cấm chế sẽ liền phát động, lưu lại dấu vết trên người kẻ sát nhân. Dấu vết này vô cùng bí mật, trừ phi thực lực vượt qua tên cao nhân kia rất nhiều, nếu không thì căn bản là không có khả năng phát hiện ra được. Bổn tọa sở dĩ biết được, cũng là bởi vì tận mắt nhìn thấy ngươi giết chết tên Phương Thái kia.”
“Cấm chế... Dấu vết...” Dương Khai trợn mắt há hốc mồm.
Nam tử hắc hắc nói: “Kể từ đó, ngày sau nếu như ngươi xuất hiện ở trước mặt tên cao nhân kia, hắn sẽ liền biết ngươi là kẻ giết chết vãn bối của hắn, lúc đó hắn sẽ đơn giản tha cho ngươi sao.” Dừng lại trong thoáng chốc, hắn nói tiếp: “Với bổn sự của Thất Xảo
Địa, muốn giết chết một tên phản đồ thì không cần phải làm nhiều chuyện như vậy, nhưng bọn họ lại muốn ngươi động thủ, nguyên do trong đó, ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ a.”
Thần sắc của Dương Khai chợt biến hóa, rất nhiều ý niệm hiện lên trong đầu, rất nhanh liền nắm bắt được điểm mấu chốt, nên hắn lập tức mở miệng hỏi: “Thất Xảo Địa bên kia sớm đã biết chuyện trên người Phương Thái có cấm chế do cao nhân gieo xuống?”
Nam tử khặc khặc cười nói: “Bổn tọa cũng không nói như vậy, bất quá mười phần thì hết tám chín phần đúng là như thế. Thất Xảo Địa cũng không muốn trêu chọc tên cao nhân kia, cho nên mới tìm một kẻ chết thay. Bọn hắn để cho ngươi giết chết tên Phương Thái kia, sau đó nghĩ vài biện pháp giải quyết ngươi, mọi sự dĩ nhiên sẽ liền thuận lợi.”
Dương Khai giật mình, lẩm bẩm nói: “Chẳng trách...”
Trước đó hắn cũng có hơi hoài nghi, Thất Xảo Địa bị bao trùm bởi đại trận trùng trùng điệp điệp, Phương Thái chỉ là một tên tạp dịch, làm sao có thể chạy thoát được. Hắn vốn tưởng rằng Đỗ Như Phong tạo một cơ hội để cho mình lập công, nên mới cố ý phóng thích Phương Thái đi, hiện tại xem ra, đối phương cố ý để cho Phương Thái chạy thì đúng hơn. Hơn nữa Đỗ Như Phong cũng không phải vì muốn tạo cơ hội cho mình lập công, mà là không muốn để cho Phương Thái chết trong Thất Xảo Địa, tránh việc sau này bị người ta truy ra được.
Chẳng trách bản thân lại tấn chức đệ tử Thất Xảo Địa nhẹ nhàng như vậy, thì ra cũng không phải là Đỗ Như Phong thưởng thức hắn, mà là hắn đã được chọn trở thành người chịu tội thay a.
Hắn cũng không nghi ngờ lời nói của tên nam tử trước mắt này. Đối phương đã khống chế sinh tử của mình, cũng không cần phải lừa gạt mình những chuyện như thế này. Hơn nữa vừa rồi mình cũng đã tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thế nào sai được.
Cẩn thận suy nghĩ những chuyện này, Dương Khai âm thầm cắn răng. Ngươi giỏi lắm Đỗ Như Phong, Xích Tiêu Kim Viêm là do mình hỗ trợ để hắn lấy được, kết quả hắn lại hại mình như vậy, đủ loại ưu ái đề bạt trước đó thì ra chỉ là để ngụy trang mà thôi.
Hắn mặc dù không có lòng trung thành gì với Thất Xảo Địa, cũng không có sự cảm kích đối với Đỗ Như Phong, nhưng khi bị lợi dụng như thế, hắn vẫn không khỏi có hơi căm tức.
Chợt nhớ lại, ban đầu khi ở bên trong Tiểu Càn Khôn của vị hộ địa tôn giả Đoàn Hải kia, Phương Thái đã từng lấy ra một kiện tín vật, nói là do một vị tiền bối ở Hắc Hà giới nhờ hắn giao cho tôn giả. Cấm chế trên người Phương Thái, có lẽ cũng là do vị tiền bối Hắc Hà giới kia gieo xuống.
Tuy nói rằng hoàn vũ mênh mông, ngày sau cũng không nhất định có cơ hội gặp mặt vị cao nhân Hắc Hà giới kia, nhưng dù sao cũng phải dùng phòng ngừa vạn nhất. Nói không chừng một ngày nào đó vận khí không tốt, hắn thật sự gặp phải người ta. Nếu thật sự là như thế, vậy thì có khi hắn sẽ còn không biết vì sao mà mình lại bị đánh chết, nên hắn không khỏi chắp tay nói: “Tiền bối, phải làm thế nào mới có thể khu trừ đi dấu vết này?”
Nam tử cười nói: “Trừ phi thực lực của ngươi vượt qua người hạ cấm chế, nếu không thì không có cách nào khu trừ.”
“Tiền bối cũng không có biện pháp?”
“Không nói đến việc bổn tọa có bổn sự này hay không, coi như là có, vậy thì vì sao bổn tọa phải ra tay giúp ngươi?”
Lời này nói ra cũng không có chút khuyết điểm nào, mình và người trước mắt này không thân cũng chẳng quen, nói khó nghe một chút chính là mình đang là thủ hạ của người ta, người ta vì sao lại phải hao tâm tổn trí giúp mình khu trừ dấu vết kia chứ.
Tên nam tử lại nói: “Bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi có thể giúp bổn tọa báo được đại thù, đến lúc đó ngươi muốn cái gì thì bổn tọa cũng đều thỏa mãn ngươi.”
Dương Khai cắn răng nói: “Hắn bất nhân ta bất nghĩa, ngày sau tiền bối cần gì thì cứ việc phân phó.”
“Rất tốt!” Nam tử cười ha hả, tuy nói có Phi Thiên Hắc Bối Ngô bó buộc, Dương Khai chắc chắn sẽ không sinh ra dị tâm gì, nhưng hiện tại Dương Khai lại chủ động nguyện ý giúp đỡ, đây tất nhiên là chuyện hắn vui lòng nhìn thấy. Nếu không phải như thế, hắn cần gì phải nói những chuyện này với Dương Khai để làm gì.
“Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của tiền bối!” Dương Khai chắp tay hỏi.
“Bổn tọa họ Hứa!” Nam tử nhàn nhạt trả lời.
“Vậy Hứa lão và Thất Xảo Địa rốt cuộc có thù hận gì?” Dương Khai hiếu kỳ nói.
Hứa lão hừ lạnh: “Ngươi không cần biết, cũng không nên hỏi, làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
“Vậy Hứa lão muốn ta làm cái gì? Tiểu tử tu vi thấp kém, e rằng không thể giúp được Hứa lão nhiều việc, về sau lỡ như làm hỏng đại sự của Hứa lão, vậy thì tiểu tử chết muôn lần cũng không hết tội.”
Hứa lão khặc khặc cười nói: “Bộ quần áo thất sắc ngươi mặc trên người đã đủ giúp được cho ta rồi. Ngươi vừa bị bổn tọa thi triển bí thuật, tạm thời tu dưỡng hai ngày trước đi. Hai ngày sau, bổn tọa sẽ nói rõ ràng với ngươi.”
Người ta đã nói như vậy rồi, Dương Khai cũng đành hết cách. Mặc dù hắn cũng rất hiếu kỳ, nhưng cũng biết không nên hỏi lại, chắp tay nói: “Hứa lão, vãn bối còn có một yêu cầu quá đáng.”
Hứa lão thản nhiên nói: “Nói!”
Dương Khai chỉ một ngón tay về phía bên cạnh rồi nói: “Ta muốn đem chôn thi thể của hai người bọn họ.”
Hứa lão lạnh nhạt đáp: “Ngươi ngược lại cũng có chút tình nghĩa.”
Dương Khai lắc đầu nói: “Hai vị này cũng chỉ là phụng mệnh đến giám sát ta mà thôi, đoán chừng bọn hắn cũng không biết rõ những uẩn khúc bên trong. Hơn nữa trong những ngày đồng hành với nhau, bọn hắn cũng khá quan tâm chăm sóc ta. Hiện tại người chết nghĩa là hết, dù sao cũng nên cho bọn hắn nhập thổ vi an.”
“Tùy ngươi vậy.” Hứa
lão hình như cũng không quá dị ứng với sự nhân từ của Dương Khai, sau khi đáp lại một câu thì liền phất tay áo rời khỏi sơn động. Hắn cũng không sợ Dương Khai chạy trốn, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Dương Khai thở dài một tiếng, vẻ mặt ủ rũ. Khi hắn đến thế giới bên ngoài Càn Khôn này, có cảm giác như mọi chuyện đều không thuận lợi. Hắn vốn được mang vào Thất Xảo Địa để làm tạp dịch, chưa làm được vài ngày, lại bị cuốn vào trong mớ ân oán tình cừu này, lại bị Hứa lão khống chế sinh tử, đã trở thành quân cờ trên tay người ta. Mặc dù không biết Hứa lão muốn báo thù như thế nào, nhưng người ta dù gì cũng là một tên cường giả ít nhất là Khai Thiên Tứ phẩm, sự tình mà hắn ẩn nhẫn mưu đồ, mình lẫn vào trong đó thì sẽ kết cục tốt gì chứ?
Chuyện này nếu như không nghĩ ra biện pháp, vậy thì hắn sẽ tráng niên mất sớm thật đấy.
Hôm nay chuyện duy nhất đáng để ăn mừng chính là mình vẫn còn giá trị lợi dụng đối với vị Hứa lão kia, tạm thời không cần lo lắng về tính mạng. Trái lại, Thất Xảo Địa bên kia sẽ có hơi khó ứng phó.
Hứa lão đã muốn lợi dụng mình, nhất định là sẽ muốn mình trở về Thất Xảo Địa, vậy thì nên giải thích thế nào về cái chết của Mã Lục cùng Giang Thắng đây? Hai tên Khai Thiên Nhất phẩm đều treo, mình lại êm đẹp trở về, chuyện này đúng là không thể giải thích được a.
Nghĩ một chút liền đau đầu, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, Dương Khai đi đến trước thi thể của hai người Mã Lục cùng Giang Thắng, thở dài dằng dặc một tiếng: “Hai vị, có thể kết bạn ra đi cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, khi xuống dưới đó nhớ phù hộ sư đệ gặp dữ hóa lành a.”
Dương Khai cũng không có ác cảm gì với hai vị sư huynh tiện nghi này, đúng như lời hắn nói với Hứa lão trước đó, Mã Lục Giang Thắng khẳng định là không hề biết về sự an bài của Thất Xảo Địa bên kia, nhiều nhất là phụng mệnh đến giám sát mình, bảo đảm Phương Thái sẽ chết trên tay mình.
Hơn nữa trên đoạn đường truy tung này, hai người bọn hắn cũng đối xử với mình không tệ lắm. Hiện tại bọn hắn chết dưới tay Hứa lão, Dương Khai không có bổn sự báo thù cho bọn hắn, chỉ có thể chiếu cố cho hậu sự của bọn hắn mà thôi.