Dương Khai giơ thương lên vẫy một cái, gỡ xuống Không Gian Giới trên tay Phương Thái, sau đó đưa cho Giang Thắng nói: “Cũng không biết bên trong có thứ gì tốt hay không, hai vị sư huynh đi theo giúp ta một chuyến, lao khổ công cao, coi như đây là tạ ơn hai vị sư huynh đi.”
“Sao chúng ta lại không biết xấu hổ như vậy được?” Giang Thắng ngoài miệng nói như vậy, nhưng cái tay lại tuyệt không khách khí, trực tiếp tiếp nhận không gian giới chỉ kia, cười hắc hắc nói: “Vậy thì phải cảm tạ sư đệ rồi.” Hắn thầm nghĩ Dương sư đệ này thật biết cách làm người, chẳng trách có thể được Đỗ sư huynh thưởng thức như vậy. Sau này mình phải học tập một chút, nói không chừng còn có thể dựa thế mà lên. Hắn nháy mắt ra dấu với Mã Lục, để đồng bọn thu lại Không Gian Giới Chỉ, cũng không có kiểm tra bên trong có cái gì, dù sao thì lát nữa bọn hắn cũng chia đều thôi mà.
“Sự tình bên này đã xong, chúng ta liền trở về đi.” Mã Lục nói một tiếng, Giang Thắng cùng Dương Khai tất nhiên đều không dị nghị. Dương Khai mặc dù rất muốn ở lại để lãnh hội phong thổ của Càn Khôn thế giới này một chút, nhưng giờ khắc này thật đúng là không có tâm tình kia.
Ba người vào lúc này cùng nhau phóng lên trời.
Nhưng còn chưa bay được bao xa, đỉnh đầu bọn hắn bỗng nhiên ảm đạm đi.
Mã Lục giương mắt lên nhìn: “Cái gì đó?”
Lời này vừa dứt, hắn bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa, thật giống như chưa từng xuất hiện qua.
Dương Khai cùng Giang Thắng đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, đồng thời dừng bước, không nói một lời dựa lưng vào nhau, tự mình quét ra thần niệm, giám sát tứ phương. Giang Thắng không ngừng khẽ hô tính danh của Mã Lục, nhưng căn bản là không được đáp lại một chút nào.
Một lát sau, Giang Thắng mới thấp giọng nói: “Dương sư đệ, vừa rồi ngươi có thấy cái gì không?”
Dương Khai chậm rãi lắc đầu: “Không phát hiện được gì.”
Giang Thắng nghe thấy vậy, tâm tình liền chìm tới đáy cốc. Không phát hiện được gì mới là bết bát nhất, Mã Lục hiện tại bỗng nhiên mất tích dưới mí mắt của hai người bọn họ, hắn cùng với Dương Khai đều không hề phát giác, thật sự là phi thường quỷ dị.
“Đi!” Giang Thắng không hề do dự, nói với Dương Khai một tiếng, rồi dùng tốc độ cực nhanh xông thẳng lên trời. Dương Khai cũng vô cùng nghiêm túc, lập tức đuổi kịp hắn.
Một chớp mắt sau, đỉnh đầu bọn họ lại ảm đạm xuống.
Dương Khai liền vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên hình như có đồ vật gì đó đang bao trùm xuống, mà cùng lúc đó, Giang Thắng quát lớn nói: “Chia nhau đi!”
Còn không đợi cho Dương Khai kịp lấy lại tinh thần, Giang Thắng đã độn ra xa xa. Thế nhưng mà thứ đồ vật đen sì kia lại không hề quan tâm
tới Dương Khai, mà trái lại, vẫn một mực đuổi theo Giang Thắng. Sau đó, Giang Thắng cũng lập tức nối gót Mã Lục, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Da đầu của Dương Khai run lên một hồi, cảm giác lông tơ toàn thân đều bắt đầu dựng ngược lên. Mượn nhờ một chớp mắt vừa rồi, hắn rốt cuộc thấy được hình dáng của bóng đen kia.
Có thể nói là giống như một cái túi vải phóng lớn vậy...
Khi cái túi vải này chụp xuống, Giang Thắng liền bị chụp đi, Mã Lục có lẽ cũng mất tích ly kỳ như vậy.
Có thể dễ dàng bắt đi hai tên Khai Thiên cảnh, uy năng của bí bảo này cũng có thể thấy được một hai. Dương Khai cảm thấy bản thân cũng
không thể tránh thoát nổi, nhưng thứ càng làm cho hắn cảm thấy kinh hãi hơn chính là người đang ngự sử cái bí bảo này!
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không thấy được rốt cuộc là ai đang động tay động chân!
Đứng giữa hư không, Dương Khai trông chừng hai bên trái phải, chắp tay ôm quyền nói: “Vị tiền bối cao nhân nào ở đây, Thất Xảo Địa Dương Khai cung thỉnh tiền bối hiện thân gặp mặt!”
Không có hồi âm, đỉnh đầu lại ảm đạm đi.
Dương Khai đã sớm có chuẩn bị, lập tức thúc dục Không Gian pháp tắc, muốn bỏ chạy ra khỏi chỗ đó, nhưng trong minh minh đã có một cỗ khí cơ vô hình tập trung vào hắn, khiến cho hắn căn bản là không có chỗ nào ẩn trốn.
Trước mắt chợt tối đen đi, hắn lập tức cảm giác được rằng mình đã tiến vào trong một vùng không gian kỳ lạ.
Còn không đợi cho Dương Khai kịp thích ứng, hắn liền cảm giác được ở kế bên có người gạt mình ra. Không chỉ như thế, ở bên cạnh còn có động tĩnh quyền đấm cước đá vang lên, hơn nữa còn có một cỗ quyền kình lăng lệ ác liệt đánh úp về phía hắn.
Dương Khai đưa tay ngăn lại, la hét nói: “Hai vị sư huynh không nên động thủ!”
Động tĩnh đùng đùng ngừng lại trong nháy mắt, hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên: “Dương Khai?”
Hô xong, bọn họ lại cùng nhau hô một tiếng. “Mã Lục?”
“Giang Thắng?”
Mã Lục ah xong một tiếng, chợt nói: “Thì ra là các ngươi cũng bị bắt vào đây, ta còn tưởng rằng có người đánh lén ta đấy.”
Giang Thắng nói: “Rốt cuộc là người nào lén hạ độc thủ, nơi này lại là chỗ nào?”
Dương Khai nói: “Người nào thì ta không thấy được, bất quá đây hẳn là không gian bên trong một cái bí bảo. Vừa rồi khi Giang sư huynh bị bắt, ta đã thoáng nhìn thấy, đó là một kiện bí bảo có bộ dạng như túi vải vậy.”
Mã Lục trầm giọng nói: “Bí bảo như túi vải? Lão Giang, ngươi có nhận ra đó là cái gì không?”
“Mới nghe lần đầu.” Giang Thắng chậm rãi lắc đầu, thanh âm ngưng trọng nói: “Bất quá có thể thần không biết quỷ không hay bắt được hai anh em chúng ta, vị cao nhân này ít nhất cũng phải là Khai Thiên Tứ phẩm.”
“Khai Thiên Tứ phẩm...” Dương Khai kinh ngạc: “Hắn bắt chúng ta vào trong này để làm gì?”
Mã Lục dở khóc dở cười: “Ta làm sao mà biết, bất quá người ta có thể là đang dừng chân ở nơi này, chúng ta vừa rồi thanh trừ phản đồ có thể đã quấy rầy đến nhân gia.”
“Có thể là cừu nhân của Thất Xảo Địa chúng ta hay không?” Dương Khai suy đoán nói: “Ta vừa rồi có tự báo gia môn, nhưng người ta lại không thèm để ý tới.”
Giang Thắng nuốt nước miếng một cái: “Sư đệ ngươi đừng nói nữa, sư huynh ta sợ hãi, ngàn lần vạn lần đừng có là cừu nhân của Thất Xảo Địa ta, nếu không ba chúng ta ai cũng sống không được. Tốt nhất là giống như lời lão Mã nói, chúng ta không cẩn thận quấy rầy đến người ta, người ta đây là muốn trừng phạt một chút.”
Mã Lục bỗng nhiên hô to nói: “Tiền bối, tiền bối, chúng ta không biết tiền bối cao quý ở chỗ này, trước đó có điểm mạo phạm, kính xin tiền bối thứ tội.”
Giang Thắng cũng vội vàng nói: “Đúng vậy a tiền bối, ngài đại nhân đại lượng, chớ có so đo với chúng ta. Trước hết thả mấy người chúng ta ra ngoài đi, có lời gì từ từ nói, vãn bối bồi thường cho ngài có được không.”
Hai tên gia hỏa này cũng mặc kệ người khác có thể nghe được hay không, dù sao cũng phải cầu khẩn trước, Dương Khai nghe xong thì chỉ biết im lặng.
Thét to nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, hai người đành phải nghỉ ngơi.
Mã Lục thở dài: “Đã biết chạy xa khẳng định là không có chuyện gì tốt, quả nhiên là không có chuyện tốt.”
Dương Khai hỏi: “Thất Xảo Địa chúng ta có cừu gia gì đó hay không?”
“Chưa từng nghe nói.” Giang Thắng lắc đầu: “Bất quá huynh đệ chúng ta gia nhập Thất Xảo Địa cũng chưa quá ngàn năm, nói không chừng thật sự đúng là có cừu gia. Bất quá tiền bối chỉ bắt mà không giết, chắc có lẽ sẽ không làm gì chúng ta đâu a.”
Mã Lục liên tục gật đầu: “Lão Giang nói không sai, nếu như thật sự là cừu nhân của Thất Xảo Địa ta thì e rằng sớm đã giết chúng ta rồi.”
Sau khi tự an ủi bản thân một phen, hai người rốt cuộc không còn luống cuống nữa.
Cũng không biết đã bị nhốt bao lâu trong cái không gian nhỏ hẹp chen chúc này, bỗng nhiên có một tia sáng đột ngột chiếu vào, giống như mở một cánh cửa sổ trên mái nhà ra vậy.
Ba người bị nhốt ở bên trong không chút do dự, gần như thúc dục thân pháp cùng một lúc, phóng về phía cánh cửa sổ đó, thoát khỏi trói buộc trong thoáng chốc, sau đó bọn họ chợt xuất hiện trong một cái sơn động.
Mã Lục Giang Thắng rõ ràng là tâm hữu linh tê, sau khi giành được tự do thì ngay lập tức xó nhà có nhau, dò xét trái phải. Dương Khai cũng ngưng thần tĩnh khí, thần niệm càn quét qua xung quanh.
Rất nhanh, ánh mắt của ba người đều cố định ở một nơi cách đó không xa. Bên kia có một nam tử trung niên thân hình gầy yếu, sắc mặt âm trầm, thân hình không cao đang đứng đấy. Y phục trên người tên nam tử này mộc mạc tự nhiên, giống như được giặt qua rất nhiều lần, mái tóc của hắn được thắt lại thành một cái búi đơn giản, một tay nhấc lấy một thanh mộc kiếm, một tay mang theo một cái túi.
Cái túi kia có lẽ là cái túi vải mà Dương Khai trước đó khi còn đang kinh hồn nhìn thấy thoáng qua, bất quá vòa giờ phút này, nó chỉ còn lớn cỡ lòng bàn tay, rất nhanh liền bị nam tử thu hồi vào trong tay áo.
Không cần phải nói, đây chắc chắn là người đã âm thầm ra tay, bắt ba người bọn họ đi đến đây một chuyến.
Nhìn thấy người thì liền dễ làm rồi, sợ nhất đúng là ngay cả người cũng không thấy được. Mã Lục Giang Thắng liếc nhau, chắp tay ôm quyền với người phía trước, nói: “Vãn bối Thất Xảo Địa Mã Lục, bái kiến tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối.”
Thực lực không bằng người chính là bi ai như vậy, vô duyên vô cớ bị người ta bắt giữ, nhưng vẫn phải khách khí hỏi tục danh của người ta,
rồi phải cẩn thận từng li từng tí, sợ rằng sẽ làm cho đối phương tức giận.
“Hừ!” Nam tử kia chỉ là hừ nhẹ một tiếng, uy thế lớn lao liền từ trên trời giáng xuống. Dương Khai trong nháy mắt cảm giác được giống như cả một thế giới đè ép xuống đỉnh đầu mình, một thân xương cốt đều xoẹt xoẹt rung động, ngực bị đè nén đến mức gần như muốn hộc máu ra, cũng may nhờ có ý chí kiên cường nên hắn mới không làm như vậy.
Trái lại, tu vi của Mã Lục cùng Giang Thắng dù sao cũng cao hơn hắn một chút, tình huống tốt hơn hắn một chút, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi, biểu lộ đầy vẻ khó chịu.
Dương Khai cũng là lần đầu tiên quan sát được cách biệt một trời một vực giữa các võ giả Khai Thiên với nhau. Đều là Khai Thiên, nhưng Mã Lục Giang Thắng bất quá chỉ là Nhất phẩm, còn người ta ít nhất là Tứ phẩm, chỉ hừ lạnh một tiếng liền khiến cho hai sư huynh đệ Mã Lục Giang Thắng chịu không nổi. Dạng này nếu như đánh nhau, làm sao có thể là đối thủ của người ta được? Chỉ sợ đối phương tùy tùy tiện tiện ra tay cũng có thể đánh chết hai người bọn họ.
“Các ngươi đều là người của Thất Xảo Địa ư?” Nam tử quét mắt liếc nhìn qua ba người, uy thế trên người từ từ thu liễm, lúc này mới khiến cho nhóm người Dương Khai giống như trút được gánh nặng.
Mã Lục vẻ mặt kinh hãi, chắp tay ôm quyền: “Hồi tiền bối, ba người chúng ta đúng là đệ tử của Thất Xảo Địa.”
“Rất tốt!” Nam tử gật đầu: “Đang lo tìm không thấy được Thất Xảo Địa, cũng may các ngươi đã tự đưa thân tới cửa rồi.”
Lời này vừa ra, sắc mặt ba người liền đại biến. Lời này nghe không giống như có ý tốt, người này hiển nhiên là có cừu oán với Thất Xảo Địa rồi. Quả nhiên là tốt không linh xấu linh, trước
đó ba người bọn họ còn đang suy đoán xem người nọ có phải có cừu oán với Thất Xảo Địa hay không, kết quả vậy mà lại là đúng thật.
Mã Lục vội vàng nói: “Tiền bối, ba người chúng ta bất quá chỉ là đệ tử bình thường của Thất Xảo Địa, nếu ngài thật sự có thù hận gì với Thất Xảo Địa thì cứ việc đi tìm Tôn Giả Thiên Quân là được, chuyện này không có liên quan gì tới chúng ta a.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!