"Cho nên điểm mấu chốt nằm ở chỗ phải làm thế nào để thế giới này khôi phục sức sống đúng không?" Hoa Ảnh Đại Đế hai mắt tỏa sáng, nói.
Trương Nhược Tích vuốt cằm nói: "Đúng là như thế." Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: "Không biết chư vị đại nhân có từng nghĩ tới một chuyện, Mạc Thắng lúc trước đã từng thôn phệ Linh Thụy của Ma Vực, khi đó Ma Vực đã bất lực phản kháng. Nói một cách khác, lúc ấy hắn đã thành công. Có điều tình huống của Ma Vực hiện nay mặc dù nghiêm trọng hơn Tinh Giới, thế nhưng vì sao Ma Vực cuối cùng vẫn còn tồn tại?"
Dương Khai ôm cánh tay cười nói: "Có chuyện thì cứ nói thẳng, không nên bí bí hiểm hiểm làm gì."
Trương Nhược Tích thè lưỡi: "Là sinh linh!"
"Sinh linh?" Dương Khai nhíu mày.
"Linh Thụy của Ma Vực từng bị thôn phệ, thế nhưng sinh linh trên Ma Vực lại chưa từng diệt tuyệt. Sinh linh còn, sinh cơ còn, cung cấp sức sống cho Ma Vực, lực lượng Linh Thụy mất đi vẫn có thể từ từ khôi phục lại. . . Chỉ có một điều duy nhất khiến cho ta không hiểu chính là, Ma Vực nếu như còn lực lượng Linh Thụy, vậy thì vì sao Mạc Thắng vẫn còn muốn chạy đến Tinh Giới?"
Dương Khai giải thích nói: "Ngươi không có đi qua Ma Vực, không hiểu rõ tình huống của Ma Vực bên kia. Ma Vực trước đó bởi vì Mạc Thắng đại chiến một trận với Tuế Nguyệt Đại Đế, đã sớm sụp đổ, toàn bộ Càn Khôn thế giới hóa thành từng khối đại lục, có đại lục thậm chí sinh cơ diệt tuyệt, bị hư không thôn phệ."
"Thì ra là thế!" Trương Nhược Tích hiểu rõ: "Chuyện này đã giải thích vì sao hắn muốn bỏ gần tìm xa."
Chiến Vô Ngân quay sang Trương Nhược Tích, nói: "Theo như ngươi nói, Tinh Giới chỉ cần có đầy đủ sinh linh sinh sống, vậy vùng thiên địa này liền có cơ hội khôi phục?"
"Hẳn là sẽ không sai." Trương Nhược Tích gật gật đầu.
Chiến Vô Ngân quay đầu nhìn về phía Dương Khai: "Dương Khai, ta nhớ Huyền Giới Châu kia của ngươi có phải đã từng thu nạp rất nhiều người trong Tinh Giới hay không?"
Dương Khai nói: "Việc này ta sẽ lập tức đi làm." Khi lưỡng giới chi tranh diễn ra, hắn quả thực từng thu nạp rất nhiều người trong Tinh Giới không có nhà để về, bây giờ cương vực thứ nhất của Tiểu Huyền Giới đã sớm kín người hết chỗ. Chẳng những là hắn, các đại quân đoàn trưởng cũng có thu lưu khá nhiều người trong Nhất Giới Châu,.
Những người này thực lực không cao, trong lưỡng giới chi tranh không phát huy ra tác dụng gì, nhưng lại không thể bỏ mặc bọn họ bị Ma tộc độc hại, nên bọn họ được thu vào Huyền Giới Châu hoặc là Nhất Giới Châu để an ổn sống sót tới bây giờ.
Không ngờ chuyện trùng kiến Tinh Giới còn phải dựa vào lực lượng của bọn hắn.
"Ta đi tìm Ô Quảng nói chuyện, muốn người, Ô Quảng bên kia muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Đoạn Hồng Trần nói, sau đó liền đứng lên, nhanh chân bước đi ra ngoài.
Ô Quảng tên kia lấy Tổ Vực làm hạch tâm, luyện hóa dung hợp tất cả các tinh vực hạ vị diện. Trong những tinh vực hạ vị diện kia, thứ nhiều nhất chính là sinh linh.
Bây giờ Tinh Giới tan hoang vắng vẻ, vừa vặn để hắn thả ra thả ra một số lượng người để bổ sung một chút, chắc hẳn hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Trương Nhược Tích nói: "Bất quá đây mặc dù cũng là một biện pháp, nhưng sẽ không thể thấy được hiệu quả trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ sẽ cần thời gian cực kỳ lâu mới thành, chư vị đại nhân nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Chiến Vô Ngân nói: "Thời gian dài ngắn không quan trọng, chỉ cần còn có hi vọng là được."
Dương Khai đứng lên nói: "Ta cũng đi an trí những người trong Huyền Giới Châu kia một chút, còn có sự tình Ma tộc cần xử lý, xin cáo từ trước."
"Đi đi." Chiến Vô Ngân phất phất tay.
Dương Khai đứng dậy, tâm niệm vừa động, liền biến mất ngay tại chỗ.
Chờ đến lúc hắn xuất hiện lại, cả người đã ở trong một trong hành cung giản dị. Hành cung giản dị này cách Lăng Tiêu cung hơn ngàn dặm, bên người hắn chính là Ngọc Như Mộng, cách đó không xa, ánh mắt của Trường Thiên cùng Bắc Ly Mạch cũng đều chăm chú nhìn hắn.
"Phu quân!" Ngọc Như Mộng hô một tiếng: "Các Đại Đế bên kia nói thế nào?"
Dương Khai vỗ vỗ đầu của nàng, cười nói: "Sự tình Ma tộc do ta xử lý."
Ngọc Như Mộng nghe thấy vậy, lập tức thở dài một hơi. Nàng cũng là Ma tộc, tuy nói có rất nhiều tộc nhân còn sống sót hiện tại trước đó đã từng đối địch với Tinh Giới, nhưng các Ma tộc này về cơ bản cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, không có cách nào tự chủ làm ra lựa chọn. Bây giờ Tinh Giới đại thắng, Ma Vực thất bại thảm hại, nếu như Tinh Giới bên này muốn đuổi tận giết tuyệt thì cũng không thể trách cứ bọn họ. Nhưng nếu thật sự như vậy, nàng thân là Ma Thánh cũng không khỏi có chút thương cảm.
Nếu như giao cho Dương Khai xử lý, vậy đã nói rõ đó sẽ không phải là một kết quả quá bi quan.
Quả nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của Bắc Ly Mạch cùng Trường Thiên, Dương Khai nói: "Tất cả Ma tộc đều sẽ bị ta thu vào Tiểu Huyền Giới, về sau sẽ không được bước vào Tinh Giới nửa bước."
Trường Thiên gật đầu: "Như thế đã là tốt lắm rồi."
Bắc Ly Mạch cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cùng đi với ba vị Ma Thánh, Dương Khai thu nạp đại quân Ma tộc còn sống sót vào trong Tiểu Huyền Giới, an trí trong cương vực thứ ba. Ngàn vạn đại quân, tiến vào trong cương vực thứ ba diện tích rộng lớn kia, bất quá chỉ giống như đá chìm xuống đáy biển mà thôi, không thấy được nửa điểm bọt nước.
Làm xong việc này, đã là tầm nửa ngày sau.
Sau đó, Dương Khai lại ngựa không dừng vó, chạy tới các nơi trong Tinh Giới, lựa chọn một ít địa phương không bị ảnh hưởng quá lớn bởi lưỡng giới chi tranh, thả ra từng nhóm người bản thổ Tinh Giới trước đó đã bị hắn thu vào Tiểu Huyền Giới, còn không tiếc hao phí lực lượng tự thân, tạo nên hoàn cảnh thích hợp cho bọn họ ở lại sinh sống.
Việc này tốn hết mười mấy ngày của hắn, dấu chân của Dương Khai lúc này đã tràn ngập khắp các nơi trong bốn vực của Tinh Giới.
Những ngọn lửa nhỏ đã được gieo xuống, chỉ là không biết phải đến tháng năm nào mới có thể hình thành thế lửa cháy trên đồng.
Bất quá một phen bôn ba này, ngược lại làm cho Dương Khai cảm thụ rõ ràng hơn sự đổ nát của Tinh Giới hiện tại. Trước đó tại thời điểm lưỡng giới chi tranh vừa mới bắt đầu, Đại Đế cùng các Ma Thánh sở dĩ ước định không xuất thủ, chính là vì sợ bọn họ đánh nhau quá mức lợi hại, khiến cho Tinh Giới chịu những tổn thương không thể xóa nhòa.
Thế nhưng theo quá trình lưỡng giới chi tranh tiến hành cùng với sự tái xuất của Đại Ma Thần, hết thảy đều không thể khống chế được nữa. Linh Thụy của toàn bộ thế giới bị thôn phệ hơn phân nửa, pháp tắc tàn phá, thiên địa phân liệt, khắp nơi đều là cảnh tượng tận thế.
Những nơi ngày thường là những vùng đất sơn thanh thủy tú kia, đều biến thành thương hải tang điền.
Ảnh hưởng của trận chiến cuối cùng với Đại Ma Thần, không có vạn năm thời gian, căn bản là không có cách nào bù đắp được.
Chỉ mong rằng biện pháp mà Trương Nhược Tích nói hữu dụng, vạn năm tuy dài, nhưng đối với một cái Càn Khôn thế giới mà nói, vẫn là có thể chờ đợi được.
Mười mấy ngày sau, Dương Khai quay về Lăng Tiêu cung.
Vừa mới trở về, liền nhìn thấy Ô Quảng đang khoanh chân ngồi trên mặt đất mỉm cười ngoắc ngoắc mình.
Ô Quảng bây giờ vẫn giữ nguyên bộ dạng cao mấy trăm trượng kia. Hắn vừa thôn phệ thần hồn của Đại Ma Thần không lâu, đoán chừng hắn cũng còn chưa hoàn toàn tiêu hóa những gì bản thân đoạt được, nên tạm thời không có cách nào thu nhỏ thân thể của mình.
Dương Khai chần chờ một chút, sau đó vẫn lựa chọn bay tới, lơ lửng ở trước mặt hắn: "Có việc?"
"Bản tọa muốn đi!" Ô Quảng nhếch miệng cười một tiếng.
"Đi?" Dương Khai nhướng mày, "Đi đâu?"
Sau khi hỏi xong, hắn liền kịp phản ứng, cả kinh nói: "Bên ngoài càn khôn?"
Ô Quảng gật đầu: "Biết vì sao năm đó bản tọa đã là Tinh Giới đệ nhất nhân, nhưng vẫn không ngừng thôn phệ lực lượng hay không?" Không đợi cho Dương Khai kịp trả lời, hắn liền tự đáp: "Bởi vì Đại Đế hữu danh vô thực, bởi vì bản tọa cảm giác được còn có cảnh giới Võ Đạo cao hơn tồn tại, bởi vì bản tọa phải trở nên mạnh hơn. . . Người lĩnh ngộ được huyền cơ bên ngoài càn khôn kia, cũng không chỉ có một mình Tuế Nguyệt!"
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. Trước đó khi chưa vấn đỉnh Đại Đế, hắn cho rằng Đại Đế là cảnh giới cao hơn, là đỉnh phong Võ Đạo, nhưng khi đã ở trên vị trí này, hắn liền biết rằng lời nói của Ô Quảng không phải giả, lời nói của Đại Ma Thần cũng không phải không chính xác.
Cái gọi là Đại Đế, bất quá chỉ là một cách xưng hô mà thôi, chứ cũng không phải là cảnh giới.
Đế Tôn cảnh tối đỉnh phong, người có tư cách chạm đến huyền bí của Khai Thiên cảnh, chính là Ngụy Đế. Mà trong số các Ngụy Đế, có một số rất ít người được thiên địa thừa nhận, có tư cách thôi động thiên địa vĩ lực, chính là Đại Đế.
Hắn hiện tại, bao quát nhóm người Chiến Vô Ngân, chính là những tồn tại dạng này.
Mà Ô Quảng, có lẽ tại mấy vạn năm trước, lợi dụng sức lực một mình mình, đẩy ra một cái khe trên đại môn Khai Thiên cảnh, đi trước tất cả mọi người một bước.
Dương Khai thậm chí hoài nghi Tuế Nguyệt Đại Đế đã đạt tới Khai Thiên cảnh! Nếu không năm đó hắn làm sao có thể đánh cho Đại Ma Thần thịt nát xương tan như vậy được.
"Trước kia tỉnh tỉnh mê mê, không biết thiên ngoại hữu thiên thì cũng thôi đi, bây giờ nếu biết bên ngoài càn khôn này còn có rất nhiều điều đặc sắc khác, bản tọa lại há có thể không đi thưởng thức một phen. Tinh Giới mặc dù lớn, nhưng bất quá cũng chỉ là một góc của hoàn vũ mênh mông này, khốn không được Giao Long giống như ngươi và ta!"
Dương Khai thụ sủng nhược kinh, liên tục khoát tay: "Không dám đứng ngang hàng cùng tôn giá."
Ô Quảng nói: "Ngươi không phải không dám, mà là khinh thường!" Hắn cũng biết thanh danh của mình không tốt lắm, cười nhạo nói: "Bản tọa truy cầu Võ Đạo, cái gọi là công pháp bất quá chỉ là thủ đoạn, chỉ cần hữu dụng, vậy thì không cần quản thủ đoạn là gì. Những người khác thì cũng thôi đi, một đám lão bất tử, bản tọa không để ở trong mắt, nhưng trái lại, tiểu bối nhà ngươi lại hơi có ý tứ, tư chất không thể nói là cấp cao nhất, nhưng vẫn có thể vấn đỉnh Đại Đế khi còn trẻ tuổi như vậy, tiền đồ ngày sau sợ là bất khả hạn lượng. Bản tọa bây giờ mặc dù nuốt tên Mạc Thắng kia, có điểm xuất phát cao hơn ngươi, nhưng đợi qua một đoạn thời gian nữa, bản tọa thật đúng là không có lòng tin có thể đi trước ngươi."
"Ngươi cũng có thời điểm không có lòng tin?" Dương Khai kinh ngạc.
"Trên đời này luôn có nhiều yêu nghiệt. . ." Ô Quảng ha ha cười, duỗi ra một ngón tay to lớn chỉ về phía hắn: "Ngươi chính là một trong số đó."
"Ta sẽ coi lời này của người là một lời khen." Dương Khai nhún nhún vai, trong lòng đoán chừng người cậy tài khinh người, kiệt ngạo bất tuần giống như Ô Quảng, sợ là chưa từng tán thưởng người khác lần nào.
"Ta ở bên ngoài càn khôn chờ ngươi, hi vọng chúng ta còn có một ngày gặp lại." Nói xong, Ô Quảng đứng lên, thân thể cao mấy trăm trượng che lấp ánh nắng trên đỉnh đầu Dương Khai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!