Trương Nhược Tích mặc dù vừa xuất quan liền bị đánh thổ huyết bay ngược về sau, nhưng hiệu quả của một kiếm này cũng cực kỳ rõ rệt.
Đại Ma Thần mới vừa ngưng tụ nhục thân, phân nửa cánh tay trái liền bị sinh sinh chém xuống, ầm ầm rơi xuống đất, phảng phất như một tòa núi nhỏ vắt ngang đại địa, máu tươi chảy xuôi như suối, Đại Ma Thần bị đau, liên tục gầm thét.
Một bóng người cấp tốc bay về phía bên kia, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam, tựa như sói đói gặp được đồ ăn ngon miệng mỹ vị, nhấp nháy mấy cái liền bay tới trước mặt cánh tay bị chém rớt xuống đất kia. Sau đó hắn phất tay một cái, cánh tay kia liền biến mất không thấy đâu nữa, cũng không biết đã bị hắn thu vào chỗ nào rồi.
Dương Khai thì lại bay nhanh về phía Trương Nhược Tích bên kia, tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc qua, phát hiện người kia vậy mà lại là Ô Quảng, điều này khiến cho sắc mặt hắn không khỏi tối sầm xuống.
Ô Quảng sau khi thu xong cánh tay cụt kia, đúng là không nhịn được khoái ý trong lòng mà bật cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy sự vừa lòng đắc chí.
"Hỗn trướng!" Đại Ma Thần gầm lên, hắn nhất thời không quan sát, lại bị chém xuống một tay. Nếu chỉ như vậy cũng thôi đi, thương thế như vậy đối với hắn mà nói mặc dù không phải là nhẹ, nhưng chỉ cần cánh tay cụt còn tồn tại, hắn chỉ cần đánh đổi một số thứ thì sẽ có thể khôi phục lại, nhưng bây giờ lại có người lấy đi cánh tay cụt của hắn, thử hỏi hắn làm sao có thể nhẫn nhịn cho được?
Tay cụt bị tịch thu, hắn muốn khôi phục thì cũng chỉ có thể sử dụng bí thuật đoạn chi trùng sinh, thế nhưng đại giới cần phải trả lại không hề nhỏ.
Trong tiếng rống giận dữ của mình, Đại Ma Thần mở ra đại thủ, chộp về phía Ô Quảng. Lúc bàn tay to kia chụp xuống, thiên địa giống như bị phong tỏa, Ô Quảng sắc mặt đại biến, lập tức xê dịch né tránh một trận.
Dương Khai bên kia đưa tay đỡ lấy Trương Nhược Tích đang bị đánh bay ra ngoài, lo lắng hỏi: " Thế nào rồi?"
Sắc mặt của Trương Nhược Tích hơi trắng bệch, nhưng lại tràn đầy ý cười, đôi mắt cong cong như một vầng trăng khuyết, hé miệng nói: "Tiên sinh, đã lâu không gặp."
Dương Khai cũng cười: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Từ khi Trương Nhược Tích tiến vào Huyết Môn đến giờ, đã mấy thập niên trôi qua, bất kể đối với Dương Khai hay là Trương Nhược Tích thì đây cũng đều là một khoảng thời gian quá dài.
Có điều mặc dù đã mấy chục năm không gặp nhau, thế nhưng bọn họ lại không có nửa điểm xa lạ cùng ngăn cách, phảng phất như chỉ mới chia xa vào ngày hôm qua mà thôi.
Nhưng Trương Nhược Tích đã không còn là tiểu nha đầu khiếp nhược lúc trước nữa, bây giờ nàng đã nhận được truyền thừa lực lượng của Thiên Hình, chính là hậu nhân của Thiên Hình hàng thật giá thật, uy lực của một kiếm vừa rồi, đã thể hiện rõ sự cường đại của nàng vào lúc này.
"Nhược Tích đã sớm muốn kề vai chiến đấu cùng tiên sinh, rốt cuộc cũng có cơ hội này rồi." Mặc dù cường địch ở bên cạnh, mặc dù càn khôn bị phá vỡ, thế nhưng nụ cười trên khuôn mặt của Trương Nhược Tích vẫn vô cùng xinh đẹp như cũ.
Dương Khai gật đầu nói: "Ta cũng muốn xem xem, Nhược Tích bây giờ rốt cuộc lợi hại đến mức nào."
"Uy, hai người các ngươi còn không tới hỗ trợ lão phu, lão phu liền chết cho các ngươi xem." Giọng nói tức giận hổn hển của Ô Quảng chợt vang lên từ phía bên kia. Hắn đang bị Đại Ma Thần đuổi đánh, phải bỏ chạy trối chết, có mấy lần kém chút nữa là đã thân hãm tuyệt cảnh. Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lên, liền nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia đang cười đùa không ngớt, đứng ở bên kia nói chuyện yêu đương, điều này kém chút nữa là đã khiến hắn tức điên lên.
Dương Khai cùng Trương Nhược Tích nhìn nhau cười một tiếng, Dương Khai quay đầu nói: "Ô Quảng, cố gắng kiên trì một hồi nữa, bản tọa sẽ tới sau!"
Ô Quảng nghe thấy vậy thì khuôn mặt liền đen như đít nồi, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ đáp lại một câu, nhưng lại không dám thả lỏng một chút nào, toàn bộ tinh thần đều đặt vào việc ứng phó Đại Ma Thần.
"Nhược Tích, giúp ta một chút!" Dương Khai quay người, nhìn chăm chú một đạo thân ảnh khác trên bầu trời, thần sắc chợt ngưng trọng hẳn lên.
Trương Nhược Tích cầm Thiên Hình Kiếm trong tay, ngưng trọng gật đầu.
"Lên!" Dương Khai quát khẽ một tiếng, Không Gian Pháp Tắc tỏa ra, bao bọc lấy Trương Nhược Tích, sau đó liền nhào tới trước mặt Ngọc Như Mộng.
Ngọc Như Mộng lúc trước dây dưa với Ô Quảng, cũng không biết Ô Quảng đã dùng thủ đoạn gì, khiến cho nàng bị trói buộc ở chỗ này. Xem ra bản sự của lão gia hỏa Ô Quảng này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài a.
Sau khi Ô Quảng bỏ chạy, Ngọc Như Mộng vẫn hai mắt thất thần đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cho tới thời khắc này.
Khi Dương Khai cùng Trương Nhược Tích cùng nhau hiện thân, thần sắc của Ngọc Như Mộng khẽ động, thần niệm vô cùng tinh thuần tuôn ra từ trong thức hải của nàng, hóa thành công kích thần hồn mị hoặc vô biên đánh về phía Dương Khai.
Ngọc Như Mộng thân là Mị Ma, thứ nàng am hiểu nhất chính là lực lượng thần hồn. Nếu đổi lại là một Đại Đế nào khác, bao gồm cả Chiến Vô Ngân, mà trúng phải một kích như thế này, e rằng cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng tình huống của Dương Khai và Ngọc Như Mộng lại có hơi đặc thù. Hắn năm đó thần hồn tăng vọt, hoàn toàn là do lực lượng Nguyên Âm của Ngọc Như Mộng ban tặng. Lúc đó Ngọc Như Mộng đã từng nói với hắn, từ nay về sau không có Mị Ma nào có thể sử dụng mị thuật mê hoặc hắn, ngay cả bản thân nàng cũng không được.
Cho nên công kích thần hồn kia tuy mạnh, nhưng Dương Khai lại coi như không nhìn thấy. Đầu óc hắn khẽ rung lên một cái, sau đó liền bình an vô sự, hai tay hắn đưa ra, bắt lấy hai vai của Ngọc Như Mộng.
Như Mộng tuy bị Đại Ma Thần khống chế, không tự chủ được cả về tinh thần lẫn thể xác, nhưng nàng vẫn còn bản năng chiến đấu tiềm ẩn trong thân thể qua vô số năm. Đối mặt với một trảo này của Dương Khai, thân hình của nàng thoắt lên một cái, sau đó liền thối lui về phía sau.
Trương Nhược Tích kịp thời ngăn cản sau lưng nàng, xuất ra Thiên Hình Kiếm, chém xuống một kiếm!
"Không nên làm nàng bị thương!" Dương Khai kinh hãi. Hắn chưa kịp nói rõ quan hệ của mình và Ngọc Như Mộng cho Trương Nhược Tích biết, càng không nghĩ tới việc Trương Nhược Tích vừa ra tay liền kiên quyết như thế, vì vậy hắn liền vội vàng hô lên một tiếng.
Trương Nhược Tích nhướng mày, thế chém xuống của một kiếm kia bỗng nhiên dừng lại, vậy mà lại có thể thu phát tự nhiên.
Tiền hậu giáp kích, hơn nữa lại ở vào khoảng cách gần như thế, Ngọc Như Mộng tuy là Ma Thánh nhưng cũng khó lòng chống đỡ, hai vai siết chặt, bị hai bàn tay to lớn của Dương Khai chế trụ.
"Như Mộng!" Dương Khai nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, quát lớn.
Thần sắc trên khuôn mặt Ngọc Như Mộng bỗng nhiên nhúc nhích một trận, có hơi mơ hồ giãy dụa, giống như có chút phản ứng với một tiếng quát kia.
Nhân cơ hội này, thần niệm của Dương Khai liền tuôn ra, bao trùm lấy Ngọc Như Mộng, muốn thu vào nàng vào trong Tiểu Huyền Giới. Chỉ cần có thể thu nàng vào trong Tiểu Huyền Giới, vậy thì vạn sự liền thuận lợi.
Sự giãy dụa chỉ diễn ra trong một chớp mắt. Một khắc sau, Ngọc Như Mộng liền giơ tay lên, đột nhiên vỗ vào lồng ngực Dương Khai.
Rầm rầm rầm. . .
Ngọc chưởng dày đặc ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa đập lên trên ngực của Dương Khai, sản sinh ra những tiếng nổ rung trời, sóng chấn động bằng mắt trần có thể nhìn thấy được lan ra bốn phía, khuấy động hoàn vũ.
Ngọc Như Mộng thân là Mị Ma, mặc dù không giỏi cận chiến, nhưng nàng dù gì cũng là Ma Thánh chí tôn. Mấy chưởng này vỗ xuống, Dương Khai lập tức giống như bị sét đánh, miệng mũi chảy máu, xương sườn cũng gãy mất mấy cây.
Nhưng hắn dù chết cũng không buông tay, thần niệm vẫn tuôn ra như thủy triều.
Thế nhưng nếu dùng Tiểu Huyền Giới thu lấy sinh vật sống, người đó càng phản kháng thì tiêu hao cũng càng lớn, hơn nữa muốn cưỡng ép thu vào một vị Ma Thánh thì lại là một chuyện khó khăn đến mức nào nữa. Dương Khai tuy có lực lượng Đại Đế, nhưng nếu như Ngọc Như Mộng không phối hợp, hắn căn bản là không có khả năng thu nàng vào trong Tiểu Huyền Giới.
Khi hai bên đang giằng co không thôi, một quả đấm màu hồng phấn từ phía sau ầm ầm đánh tới, một quyền nện lên trên ót của Ngọc Như Mộng, không hề lưu tình một chút nào.
Động tĩnh cuồn cuộn khổng lồ kia khiến cho người ta khá là hoài nghi, Ngọc Như Mộng có phải là đã bị một quyền kia đánh nát đầu rồi hay không.
Ngọc Như Mộng không có vỡ đầu, khi Trương Nhược Tích xuất thủ, hiển nhiên là cũng có chỗ chừng mực. Nhưng dưới một quyền này, Ngọc Như Mộng cũng sẽ tuyệt đối không cảm thấy dễ chịu. Nàng bị nện đến mức choáng đầu hoa mắt, bàn tay vỗ về phía Dương Khai cũng trong nháy mắt mềm nhũn đi, sau đó mất đi lực lượng.
Xoẹt một cái, Ngọc Như Mộng biến mất không thấy đâu nữa, bị Dương Khai thu vào trong Tiểu Huyền Giới.
"Tiên sinh không sao chứ?" Trương Nhược Tích khẩn trương tiến lên đỡ.
Dương Khai mãnh liệt ho khan vài tiếng, tay che lấy ngực, chậm rãi lắc đầu, đồng thời tinh thần đắm chìm vào trong Tiểu Huyền Giới để điều tra. Ngọc Như Mộng cũng không đáng ngại, một quyền kia của Trương Nhược Tích mặc dù rất cao minh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn khiến cho nàng bị chấn động một chút mà thôi.
Hơn nữa sau khi tiến vào Tiểu Huyền Giới, có sự ngăn cách giữa Tiểu Huyền Giới và thiên địa này, khống chế của Đại Ma Thần đối với nàng hình như cũng lập tức yếu đi rất nhiều. Giờ phút này, biểu lộ trên khuôn mặt của Ngọc Như Mộng rất là kỳ quái, bộ dạng giống như sắp sửa tỉnh lại sau một giấc ngủ mơ vậy.
Bất quá cho dù nàng triệt để thoát khỏi sự khống chế của Đại Ma Thần thì Dương Khai cũng sẽ không dám thả nàng ra. Khả năng điều khiển của Mạc Thắng đối với Ma tộc thực sự là quá mạnh mẽ, nếu như hắn thật sự thả Ngọc Như Mộng ra, vậy thì nàng ta tuyệt đối sẽ biến thành trở ngại chứ không giúp ích được gì.
Dương Khai không có thời gian chờ đợi Ngọc Như Mộng tỉnh lại, sau đó giải thích cho nàng mọi chuyện. Giọng nói của Ô Quảng ở bên kia đã vô cùng gấp rút: "Còn không mau tới!"
Hắn lẻ loi một mình hứng chịu lửa giận của Đại Ma Thần, thật đúng là mệt mỏi muốn chết. Nếu như Dương Khai không đi qua hỗ trợ, nhiều nhất là năm phút nữa, hắn sẽ liền dữ nhiều lành ít.
"Cũng nên chấm dứt hết thảy tại đây." Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, đưa tay nắm vào hư không. Một tiếng long ngâm vang lên, Thương Long Thương chợt xuất hiện trong trong lòng bàn tay hắn.
Thương thương dài ba trượng, tỏa ra ý vị cổ xưa, hấp dẫn lấy ánh mắt của Trương Nhược Tích. Với nhãn lực hiện tại của nàng, tất nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra trường thương này có chỗ bất phàm, hơn nữa món bảo bối này, hình như cũng không phải là thứ thuộc về Tinh Giới.
Một thương nơi tay, khí thế của Dương Khai chợt tăng vọt.
"Tiên sinh tự chiếu cố tốt bản thân, đợi lát nữa sẽ có niềm vui bất ngờ!" Trương Nhược Tích nói một tiếng, sau đó kiếm quang liền lưu chuyển, người vội vàng bay ra ngoài, chém ra một kiếm về phía Đại Ma Thần.
Kinh hỉ? Dương Khai khẽ giật mình, còn chưa kịp hỏi Trương Nhược Tích thì nàng đã bay đi, khiến hắn chỉ có thể đè xuống nghi ngờ trong lòng. Thần sắc của hắn bỗng trở nên nghiêm nghị, trong mắt hắn chỉ còn tên Đại Ma Thần cao ngàn trượng kia.
Mặt người như ngọc thương như rồng, Dương Khai cầm thương đâm tới, tại thời điểm hắn ra thương, tiếng long ngâm vang lên, vọng khắp hoàn vũ. Tại thời điểm hắn ra thương, thân thể hắn vẫn còn ở hình thái bình thường, nhưng đến khi hắn nhào tới trước mặt Đại Ma Thần, thì hắn đã biến thành trạng thái Bán Long dài trăm trượng, Thương Long Thương trên tay cũng theo đó bạo trướng lên, một thương đâm thẳng vào lồng ngực của Đại Ma Thần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!