Kỷ Tử quân hoan hô rung trời, Hào Tự một mặt trọng chỉnh quân thế, mặt khác sai người truyền lại tin tức cho nơi đây Lý Vô Y.
Một lát sau, Lý Vô Y trả lời lại, chỉ có một chữ: Chờ!
Đại quân Kỷ Tử quân nghe vậy thì liền tranh thủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức ở bên ngoài Bàn Long đại trận, có Linh Đan thì nuốt Linh Đan, bị thương thì băng bó miệng vết thương, khoanh chân ngồi xuống điều tức.
Trong thông đạo lưỡng giới, Phong Hồ Lô trên tay Dương Khai tàn sát bừa bãi, chém chết những Ma tộc lũ lượt kéo đến từ Ma vực, trong khi Truy Phong ở một bên đang đánh nhau túi bụi với Địch Lực.
Tên Địch Lực này vốn là Bán Thánh dưới trướng Ngọc Như Mộng, là người được Ngọc Như Mộng coi trọng nhất trừ Bạch Chước ra, thực lực cũng cực kỳ cường đại. Chỉ có điều trong cuộc chiến Trụ Thiên lúc trước, Địch Lực cấu kết cùng với Nguyệt Tang, Ngân Ti, tạo cơ hội cho Nguyệt Tang chém chết Dương Khai, nhưng đáng tiếc hắn lại đánh giá thấp thực lực của Dương Khai và nội tình thủ hạ của hắn, nên chẳng những không thể thực hiện được, ngược lại còn tự tạo phiền toái cho mình.
Trong cuộc chiến Trụ Thiên, Nguyệt Tang bị Minh Nguyệt Đại Đế một kiếm chém chết, chết ngay tại chỗ, Ngân Ti Địch Lực tránh được một kiếp. Bất quá sau đó Dương Khai đã đi tới lãnh địa của Ngân Ti, đơn thương độc mã đánh chết Ngân Ti. Những Bán Thánh Ma tộc trước nhằm vào hắn đó ở Trụ Thiên đại lục chỉ trong thoáng chốc liền chết mất hai người.
Địch Lực sợ Ngọc Như Mộng và Dương Khai tính sổ với mình, cho nên sau khi cuộc chiến Trụ Thiên kết thúc, hắn liền trốn ra ngoài, tìm một Ma Thánh khác để nương tựa, về sau không còn nghe thấy tin tức của hắn nữa.
Nhưng vào lúc này, hắn cũng theo đại quân Ma tộc đến đây, tọa trấn thông đạo lưỡng giới để đề phòng bất trắc.
Dương Khai một đường giết tới đây, vừa mới tiến vào thông đạo lưỡng giới thì liền bị Địch Lực nhận ra.
Địch Lực sớm đã nhìn Dương Khai không vừa mắt, hắn sở dĩ phản bội Ngọc Như Mộng cũng là bởi vì Dương Khai, cho nên lúc này hắn không thèm nói nhảm, chỉ muốn thống khoái hạ sát thủ.
Dương Khai bất đắc dĩ, chỉ có thể thả ra Truy Phong dây dưa với hắn. Đến lúc này, bốn vị Bán Thánh Ma tộc giấu trong Tiểu Huyền giới đều đã xuất động, trên tay Dương Khai không còn con át chủ bài nào, nếu như có thêm một tên Bán Thánh Ma tộc đến cản đường, hắn cũng chỉ có thể quay đầu bỏ chạy, đi tìm Lý Vô Y cầu viện.
Cũng may Bán Thánh Ma tộc cũng không phải rau cải trắng, lúc này mặc dù xuất động không ít, nhưng phần lớn đều đình trệ trong chiến trường, hơn nữa còn bị bốn vị hộ pháp thủ hạ của Dương Khai ngăn trở hết bốn người, làm gì còn có ai có thể xuất động nữa?
Trong thông đạo lưỡng giới, Địch Lực lo lắng, dùng hết toàn lực muốn đột phá phòng tuyến của Truy Phong, nhưng lại thủy chung không có cách nào thực hiện được.
Truy Phong mặc dù linh trí không cao, nhưng thực lực lại vô cùng cường đại, ban đầu khi gặp được Truy Phong ở Bách Linh đại lục, Liên tỷ muội cũng đã từng nói qua, trước kia có một vị Bán Thánh Ma tộc đắc tội Truy Phong, Truy Phong sinh sinh truy sát người ta ba năm, đánh cho tên Bán Thánh kia không ngừng kêu khổ, cuối cùng kết thúc bằng một kết quả vô cùng bi kịch.
Địch Lực mặc dù cường đại, nhưng cũng chỉ thuộc phạm trù Bán Thánh, Truy Phong khởi xướng công kích điên cuồng khiến cho hắn phi thường kiêng kị.
Một ma một thú cấp bậc Bán Thánh liều chết bác đấu trong thông đạo lưỡng giới, dư ba của trận chiến quét ngang ra, ảnh hướng đến rất nhiều Ma tộc từ Ma vực chạy đến, khiến cho phần đông Ma tộc chết thảm tại chỗ, ngược lại trong lúc vô hình giảm bớt áp lực cho Dương Khai.
Vào giờ khắc này, Không Gian pháp tắc không ngừng bị Dương Khai khuấy động, một tay hắn vươn về phía trước, vô hình Không Gian Chi Lực bao phủ hết cả hành lang hư không. Hành lang này vốn đã đen kịt, nay lại càng biến thành một mảnh Hỗn Độn.
Hơn mười năm trước, khi Dương Khai trốn về từ Ma vực đã có thể phong ấn thông đạo lưỡng giới, mười mấy năm qua hắn ở tại tinh vực hạ vị diện luyện càn khôn, tạo thiên địa, cảm ngộ cùng tạo nghệ trên Không Gian pháp tắc đâu chỉ mạnh hơn gấp đôi lúc trước.
Liên hệ giữa hai đại Thế Giới dần dần bị chém đứt, hắc động cực lớn ngang ngược xuất hiện trên không trung dần thu nhỏ lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Trên chiến trường, một màn này cực kỳ dễ thấy, ngàn vạn Nhân tộc Ma tộc đang đánh nhau cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt của các cường giả Ma tộc biến hóa một trận, trước đó bọn chúng nhìn thấy Dương Khai đơn thương độc mã xông vào trong thông đạo lưỡng giới, không bao lâu sau thông đạo lưỡng giới liền nổi lên biến hóa như vậy, bọn chúng sao lại có thể không biết hắn đang muốn làm gì?
Cho nên bọn chúng lập tức nhao nhao cả lên, muốn xông vào thông đạo lưỡng giới.
Nhưng Lý Vô Y sao lại có thể để cho Ma tộc đạt được ước nguyện? Từ lúc Dương Khai xông vào thông đạo lưỡng giới, Bàn Long đại trận cũng đã bắt đầu biến trận. Cự Long vốn đầu đuôi tương liên, hình thành một vòng tròn cự đại vây quanh chiến trường, giờ phút này lại uốn lượn thân hình, đầu rồng đi trước, tiến đến bên cạnh thông đạo lưỡng giới, suất lĩnh đại quân thề sống chết cản ở chỗ đó, không cho bất kỳ tên Ma tộc nào tới gần.
Bên ngoài có Lý Vô Y cùng Bàn Long đại trận ngăn chặn, bên trong có Phong Hồ Lô trảm kích. Ma vực Bán Thánh không ra, vậy thì có ai thể ngăn được Dương Khai?
Hắc động vốn là một con quái vật khổng lồ, mấy phút sau đã thu nhỏ lại chỉ còn một nửa, sau mấy phút sau nữa, nó lại bị thu nhỏ đi một nửa.
Nửa canh giờ sau, đường kính của hắc động kia chỉ còn lại khoảng mười trượng mà thôi.
Thân ảnh của Dương Khai hiển lộ ra, đứng ở bên cạnh thông đạo lưỡng giới. Một tay hắn đưa về phía trước, Không Gian pháp tắc quanh thân hắn tuôn ra, ở cách đó vài dặm, Truy Phong cùng Địch Lực vẫn đang không ngừng dây dưa.
Lý Vô Y đang kịch chiến với một vị Bán Thánh Ma tộc, chợt cảm nhận được cỗ lực lượng này, nhịn không được mà quay đầu nhìn lại, sau đó khuôn mặt hắn chợt lộ vẻ cười khổ. Không cần so đấu để xác minh, chỉ cần cảm nhận cỗ chấn động pháp tắc này thôi, hắn liền biết rõ, trên phương diện tạo nghệ Không Gian pháp tắc, Dương Khai đã đi trước mình một bước.
Sau đó, hắn thu liễm vẻ cười khổ, thần sắc chuyên chú, Tinh Giới tồn vong trước mắt, Dương Khai có đột phá tất nhiên là một chuyện vô cùng tốt.
Khoảng mười phút sau, hắc động phương viên hơn mười trượng kia đột ngột thu nhỏ lại, nhanh chóng hóa thành một điểm đen lớn bằng đầu kim, bị Dương Khai nằm trong lòng bàn tay.
Sau khi hắn buông tay ra, điểm đen lớn bằng đầu kim kia cũng biến mất không thấy gì nữa.
Tàn Dạ dùng bản thân làm cầu nối kết nối lưỡng giới, cưỡng ép mở ra thông đạo lưỡng giới, nhưng không tồn tại được mấy ngày thì lại bị Dương Khai một lần nữa phong ấn.
Trên chiến trường, các võ giả Tinh Giới thấy một màn như vậy thì phấn chấn hô to, âm thanh vang xa tựa như sấm nổ.
Bọn hắn có lẽ không có cách nào tham gia tất cả các quyết sách trọng yếu của đại quân đoàn, nhưng thân trên chiến trường, đánh nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy, sao lại không thấy rõ được thế cuộc trước mắt? Thông đạo lưỡng giới còn tồn tại ngày nào, viện binh Ma tộc liền không ngừng kéo đến ngày đó. Ma tộc có viện binh bổ sung binh lực tổn hao, nhưng Tinh Giới thì lại không có.
Bàn Long đại trận đã không chịu nổi phụ trọng, tùy thời đều có thể sụp đổ. Một khi đại trận sụp đổ, tất cả đại quân đoàn các tham gia bày trận tất nhiên là đều sẽ tử thương thảm trọng.
Hôm nay mắt thấy Dương Khai chặt đứt ngọn nguồn phát ra viện binh Ma tộc, không còn nỗi lo về sau, tâm tình bọn hắn tất nhiên là phấn khởi.
Lý Vô Y mỉm cười, truyền lệnh cho tên thân binh bên người: “Khai trận!”
Đại kỳ của Giáp Tý quân nhanh chóng được dựng thẳng lên, lay động vài cái theo một loại tiết tấu kỳ lạ. Chỉ chớp mắt sau, Bàn Long đại trận liền liên tiếp mở ra.
Đại quân Ma tộc thấy thế thì đại hỉ, nhao nhao phóng vào trong những lỗ hổng đó.
Bọn chúng cũng đã nhìn thấy việc thông đạo lưỡng giới bị phong ấn, sao lại không biết bản thân đang gặp nguy hiểm. Vào giờ phút này lại chứng kiến Bàn Long đại trận vẫn một mực kín kẽ không một kẽ hở, chợt mở ra vô số lỗ hổng, bọn chúng sao lại không tranh thủ chạy trốn để khỏi chết chứ?
Thế nhưng còn không để cho bọn họ kịp lao ra khỏi lỗ hổng, những phiến quân đón đầu đã xông lên như lang như hổ!
Hơn hai mươi chi quân đoàn của Tinh Giới sớm đã chờ lệnh ở bên ngoài Bàn Long đại trận, chỉ chờ thời khắc đại trận mở ra thì liền liều chết xông vào.
Hai phe gặp nhau một lần nữa, nhưng Ma tộc lại có chút phát mộng, bởi vì tất cả đại quân đoàn của Tinh Giới đều giống như mãnh hổ hạ sơn. Trước đó, những này quân đoàn chỉ một mực phòng ngự ở ngoại vi, chờ đợi đại trận thả ra địch nhân ròi vây quét. Nhưng hiện tại bọn họ lại chủ động giết vào trong đại trận, một bên bị động, một bên chủ động, sĩ khí của hai bên hoàn toàn bất đồng.
Hơn hai mươi chi quân đoàn xung phong liều chết tiến vào theo bốn phương tám hướng, Ma tộc chỉ trong thoáng chốc liền tử thương thảm trọng.
Bàn Long đại trận được bổ sung thêm quân mới, người sáng suốt liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, việc bọn họ giành được thắng lợi chẳng qua chỉ là sự tình sớm hay muộn mà thôi.
Đợi cho phần lớn các quân đoàn đã xông vào xong, Bàn Long đại trận lại một lần nữa trở nên kín kẽ, gây dựng lại trận hình, vây quanh chiến trường.
Sát Tự kỳ tung bay, đại quân Kỷ Tử quân giống như một cơn lũ sắt thép, tràn vào trong chiến trường, những nơi nó đi qua, số lượng Ma tộc tử thương không thể nào đong đếm được. Hào Tự một ngựa đi đầu, Dương Tiêu Dương Tuyết theo sát phía sau, Cùng Kỳ hai tay khép lại trong tay áo, mắt nhắm hờ hững, cũng không thấy hắn có động tác gì, nhưng phàm là Ma tộc tới gần hắn trong phạm vi mười trượng, tất cả đều bị một cỗ lực lượng vô hình đánh văng, miệng phun máu tươi.
Một lát sau, bọn họ rốt cuộc tụ họp với Dương Khai, Hào Tự chắp tay nói: “Đại nhân!”
Dương Khai nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn Địch Lực vẫn còn cùng dây dưa không rõ với Truy Phong, cười lạnh một tiếng, nói: “Giết chết hắn!”
Vừa dứt lời, hắn liền phóng thẳng về phía Địch Lực. Lưu Viêm theo sát phía sau, thân thể nho nhỏ bay múa mang theo vẻ phiêu dật không thể diễn tả bằng lời, một đôi mắt to hắc bạch phân minh thanh tịnh như nước.
Địch Lực giật mình, sao còn dám tiếp tục dừng lại? Hắn lập tức đánh ra một hư chiêu để thoát thân, trà trộn vào trong đại quân Ma tộc.
Dương Khai nhìn theo phương hướng hắn bỏ chạy, sau khi chần chờ một chút, liền buông bỏ việc đuổi giết. Chiến trường quá mức hỗn loạn, không quá thuận tiện để đuổi giết đối phương, huống hồ Địch Lực thân là một tên Bán Thánh Ma tộc, cũng không phải dễ giết như vậy.
Vì vậy hắn lập tức bỏ đi tâm tư trảm thảo trừ căn, dẫn theo đại quân Kỷ Tử quân tả xung hữu đột trên chiến trường.
Đại cục đã định, đại cục đã chính thức được định đoạt.
Năm mươi lăm lộ quân đoàn của Tinh Giới tề tụ nơi đây, Bàn Long đại trận vây trong vây ngoài, Ma tộc bị nhốt trong trận lên trời không đường, xuống đất không cửa, ngoại trừ kết cục bị giết sạch dần dần ra thì không có khả năng nào khác.
Một tiếng thét dài bỗng nhiên vang lên từ một góc chiến trường, tiếng gào này cuồn cuộn tựa như sấm rền lội qua đại địa.
Nhiều cường giả của Tinh Giới nhướng mày, nhìn về nơi tiếng gào kia phát ra. Chỉ thấy trên bầu trời, một đạo thân ảnh cao ngất đứng sừng sững, một đầu tóc dài đỏ thẫm như máu, ngay cả con ngươi cũng là màu đỏ thẫm.
Rất dễ dàng có thể nhìn ra, tên Ma tộc kia thuộc chủng tộc Huyết Ma.
Khi tiếng gào này ngừng lại, từ trên chiến trường, hai mươi mấy đạo thân ảnh từ bốn phương tám hướng nhao nhao tụ lại ở bên người tên Huyết Ma kia. Hai mươi mấy Ma tộc này, người nào người nấy đều tản mát ra ma khí ngập trời, tất cả vậy mà đều là Bán Thánh!
“Đại nhân!” Thân ảnh Dương Khai lóe lên một cái, đi tới bên người Lý Vô Y, sắc mặt ngưng trọng nhìn về nơi rất nhiều Bán Thánh tập trung lại kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!