Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ô Quảng bật cười: “Nhiều năm không thấy, khẩu khí liền lớn thêm không ít a, lực lượng cũng đầy đủ, xem ra ngươi sống những năm này không hề uổng phí.”

Dương Khai cứng cổ nói: “Ta xưa nay đã như vậy!”

Được vinh dự là người đầu tiên từ xưa đến nay được đệ nhất tà ma Phệ Thiên Đại Đế bán mặt mũi cho, mặc dù Dương Khai đã nhiều lần mạo phạm nhưng hắn vẫn không hề tức giận, chỉ mỉm cười nói: “Chúng ta hảo hảo nói chuyện đi, con người nhà ngươi vừa nói một hai câu thì liền muốn đánh nhau, chứ không chịu nói chuyện, ngươi nói có đúng hay không.”

Dương Khai thu liễm thần sắc, mặc dù vẫn tỏ vẻ không cam lòng, nhưng hắn thực sự đã đè xuống lửa giận, thản nhiên nói: “Ngươi rốt cuộc là đang mưu đồ cái gì?”

Ô Quảng đưa tay ra nhẹ nhàng phất một cái, bàn cờ quân cờ lập tức hóa thành điểm điểm tinh quang, uốn éo thành một mảnh Tinh Vân bay lên trên không trung, treo ở trên đó, sau đó trên mặt bàn liền xuất hiện một bộ dụng cụ uống trà. Ô Quảng mỉm cười nhìn qua Mai Tửu Nhi đứng ở sau lưng Dương Khai, nói: “Nha đầu, biết pha trà không?”

Mai Tửu Nhi không biết nên đáp như thế nào, cô nhìn qua Dương Khai, thấy hắn không có ý tứ phản đối, lúc này mới gật đầu nói: “Có biết một chút.”

Cô tuy biết lão già trước mặt hẳn không phải là người tốt lành gì, nhưng cô cũng biết người ta tuyệt đối là đại năng chi sĩ. Mặc kệ bản tính hắn tốt hay là xấu, khi đối đãi với cường giả thì dĩ nhiên nên có một phần tôn kính xứng đáng.

“Làm phiền rồi!” Ô Quảng đưa tay ra hiệu.

Mai Tửu Nhi lại liếc nhìn Dương Khai, nhìn thấy Dương Khai gật đầu, lúc này mới đi đến bên bàn, cung cung kính kính quỳ xuống, bắt đầu pha chế đâu vào đấy.

Ô Quảng nhìn một hồi, xác nhận Mai Tửu Nhi quả thực biết pha trà, hơn nữa cũng không phải biết sơ một chút như lời cô nói, ngược lại thoạt nhìn cực kỳ tinh thông trà đạo, lúc này mới mỉm cười gật đầu.

Hắn ngẩng đầu nhìn qua Dương Khai, nói: “Bổn tọa quả thực có mưu đồ, sự tình bổn tọa muốn mưu đồ, liên quan tới bá tánh thương sinh, liên quan tới sự tồn vong của Tinh Giới... Ngươi nhìn ngươi đi, ngươi hỏi ta, ta đã nói, ngươi bây giờ lại dùng như vậy một loại ánh mắt không tín nhiệm như vậy nhìn ta, ngươi nói bổn tọa phải làm như thế nào cho phải đây?”

“Ngươi nói tiếp!” Dương Khai xoa xoa cằm vài cái.

“Nói xong rồi.” Ô Quảng cười: “Chỉ có như vậy thôi.”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?” Dương Khai liếc mắt nhìn hắn.

Ô Quảng chậm rãi lắc đầu, nói: “Ngươi tất nhiên là sẽ không tin.”, rồi ngừng một chút, lại nói: “Bất quá, dù ngươi không tin bổn tọa, cũng nên tin tưởng Hồng Trần. Đánh xong một trận ở Toái Tinh Hải, bổn tọa cùng Hồng Trần song hồn chung thể. song hồn chung thể tuyệt không đơn giản như ngươi nghĩ, có thể nói, nếu như cả hai người nguyện ý, thì có thể nhìn trộm bí mật của nhau, không bỏ sót bất kỳ ý nghĩ nào. Bổn tọa cụ thể muốn làm gì, còn bất tiện tiết lộ cho ngươi biết, thực lực của ngươi quá thấp, dù biết thì cũng không có điểm gì tốt cho ngươi, nhưng Hồng Trần sau khi biết, hắn cũng đã đồng ý.”

Dương Khai cau mày lại, đúng như lời Ô Quảng nói, hắn không tin lão thất phu này, nhưng nếu như Đoạn Hồng Trần ở một bên phối hợp, vậy thì đây không phải chuyện mà hắn có thể suy tính tới được rồi.

Hồng Trần Đại Đế lúc trước vì giải quyết tai hoạ ngầm Ô Quảng này, đã mấy lần tự chém tu vi, dùng thân phận võ giả Đạo Nguyên cảnh nhiều lần tiến vào Toái Tinh Hải tìm kiếm bóng dáng của Ô Quảng. Một thân tôn hiệu Hồng Trần, chơi đùa Hồng Trần, nhưng cũng nhớ nhung Hồng Trần, che chở tam thiên Hồng Trần.

Nếu như sự tình mà Ô Quảng mưu đồ thực sự gây bất lợi cho Tinh Giới, Đoạn Hồng Trần bất kể thế nào cũng sẽ không đáp ứng.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Ô Quảng, như muốn xuyên thủng hư thật, nhìn vào sâu trong thức hải của hắn, Dương Khai trầm giọng nói: “Tiền bối, điều hắn nói là sự thật?”

Lời này tất nhiên không phải hỏi Ô Quảng, mà là Đoạn Hồng Trần.

Lần này Đoạn Hồng Trần không mượn nhờ thân thể trả lời, mà trực tiếp truyền âm vào đầu của Dương Khai, ngữ khí hơi có vẻ đành chịu, nói: “Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng như lão quỷ này nói, nếu không phải như thế, ta cũng sẽ không bỏ mặc để hắn làm ẩu như vậy. Thực lực của lão quỷ năm đó cao hơn tất cả chúng ta, cũng biết rất nhiều sự tình chúng ta không biết, một trận chiến ở Toái Tinh Hải... Ai, chỉ có thể nói là đạo bất đồng bất tương vi mưu a.”

Dương Khai giật mình, cũng không phải kinh hãi Đoạn Hồng Trần đồng ý với lí do thoái thác của Ô Quảng, mà là trong giọng nói của Hồng Trần Đại Đế toát ra sự đau lòng, đau lòng đối với kết quả của một trận chiến ở Toái Tinh Hải.

Cuộc chiến ở Toái Tinh Hải, là một trận đại chiến có một không hai do chư vị Đại Đế tại Tinh Giới tổ chức để diệt trừ đại ma đầu Ô Quảng. Trong một trận chiến này, bốn vị Đại Đế tuần tự vẫn lạc, thân thể của Ô Quảng cũng bị đánh nát, thần hồn bỏ chạy.

Một trận chiến này vốn không có bất cứ vấn đề gì, mặc dù có bốn vị Đại Đế vẫn lạc, Tinh Giới bỏ ra một cái giá cực lớn, nhưng để có thể diệt trừ khối u ác tính như Phệ Thiên Đại Đế, cái chết của các Đại Đế cũng có ý nghĩa, đủ để mỉm cười dưới Cửu Tuyền.

Nhưng bây giờ nghe ngữ khí của Đoạn Hồng Trần, Dương Khai lại có một loại cảm giác “cuộc chiến tại Toái Tinh Hải là sai”...

Nếu thật là như thế, vậy thì bốn vị Đại Đế đã vẫn lạc làm sao có thể nhắm mắt?

Đoạn Hồng Trần lại nói: “Bất quá ngươi cũng yên tâm, có ta trông chừng hắn, dù hắn tính toán làm ẩu thì cũng sẽ có hạn độ, lấy ví dụ như những tinh vực này, mặc dù hắn lụyện hóa chúng, nhưng không hề thương tổn đến nhân mạng trong những tinh vực này, cũng không hủy bất kỳ ngôi sao nào, hắn bất quá chỉ là dùng Tổ Vực bản nguyên, dung hợp những tinh vực kia với Tổ Vực mà thôi.”

Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, bình phục cảm xúc nhộn nhạo trong nội tâm, cau mày nói: “Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể liên quan đến an nguy của Tinh Giới?”

Đoạn Hồng Trần trả lời: “Việc này quả thật có chút phiền toái, hiện tại dù ngươi biết thì cũng không có tác dụng gì, ngươi cũng đừng hỏi nữa, biết quá nhiều cũng không mang lại chỗ tốt nào cho ngươi, khi thời điểm đến, ngươi tất nhiên là sẽ biết được.”

Nếu là Ô Quảng nói lời này, Dương Khai chắc chắn sẽ phun nước miếng vào mặt hắn, nhưng người nói lại là Đoạn Hồng Trần, Dương Khai mặc dù tâm can ngứa ngáy khó nhịn, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Hắn nhẹ gật đầu rồi nói: “Hắn muốn lụyện hóa … ah nhầm … là dung hợp tất cả các tinh vực hạ vị diện vào trong Tổ Vực?”

Đoạn Hồng Trần nói: “Ngươi hiện tại thực lực không tầm thường, có lẽ cũng có thể cảm giác được biến hóa của Tổ Vực. Lão quỷ nói nơi đây là Đại Càn Khôn cũng không phải hoàn toàn sai, theo như ta cùng hắn tính toán ra, nếu như dung hợp toàn bộ tinh vực hạ vị diện vào đây mà nói, Tổ Vực quả thực có thể trở thành một tòa Đại Càn Khôn, đến lúc đó Tổ Vực sẽ không hề kém hơn vị diện Tinh Giới. Ngươi phải biết rằng, mỗi một tinh vực hạ vị diện này đều là từ Tổ Vực tách ra, hiện tại lại dung hợp trở lại, bất quá cũng là phản bản quy nguyên, có thể dung hợp toàn bộ thì không còn gì tốt hơn, nếu như thiếu đi một hai cái tinh vực thì sẽ có kết quả gì, ai cũng không thể nói chắc được.”

Dương Khai trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới nói: “Tinh vực bị dung hợp, sẽ có hậu quả gì không?”

“Hậu quả trực tiếp nhất chính là thân phận Tinh Vực chi chủ của ngươi sẽ bị vô hiệu hóa, về phần mặt khác, ngược lại là không có gì, sinh linh trong tinh vực vốn như thế nào, sau khi dung hợp sẽ vẫn được giữ nguyên như vậy, không tạo thành ảnh hưởng gì đối với bọn họ, thậm chí có thể nói, bọn hắn còn sẽ được đạt được chỗ tốt, Đại Càn Khôn Tổ Vực này nếu như thành hình, những tinh vực dung hợp vào kia tất nhiên sẽ được hưởng lợi theo.”

Dương Khai cau mày nói: “Ta nhớ trước đó, có người đã nói với ta, Tinh Giới và tinh vực hạ vị diện thật giống như một cái cây đại thụ, Tinh Giới là tán cây cao cao tại thượng, mà nguyên một đám tinh vực hạ vị diện này thì giống như những rễ cây dài hẹp của đại thụ, hiện tại Ô Quảng rút những rễ cây đi dung hợp này, vậy liệu có tạo thành ảnh hưởng cho tán cây là Tinh Giới hay không?”

“Rễ cây cùng tán cây?” Giọng nói của Đoạn Hồng Trần lộ ra một tia ngoài ý muốn: “Thuyết pháp này ngược lại là có chút ý tứ, cũng là không tính là sai, nhưng lại không hoàn toàn đúng. Quan hệ giữa nguyên một đám tinh vực cùng Tinh Giới quả thực giống như là rễ cây cùng tán cây, sau khi tinh vực bị dung hợp, tất nhiên là sẽ có chút ít ảnh hưởng đối với Tinh Giới, ảnh hưởng lớn nhất là võ giả trong tinh vực nếu như tu vi đầy đủ, thoát khỏi gông cùm thiên địa pháp tắc, sau khi siêu thoát sẽ không tiến vào Tinh Giới, mà tiến vào trong Tổ Vực. Về phần Tinh Giới thì sớm đã định hình, sinh linh phồn diễn sinh sống, tuần hoàn không ngớt trong đó, có những rễ cây kia hay không thì nó cũng sẽ không chết.”

Dương Khai nhíu mày nói: “Hiện tại gặp lại tiền bối, tiền bối hình như rất là ủng hộ việc làm của Ô Quảng!”

Đoạn Hồng Trần ngày đó tại Toái Tinh Hải, vì diệt sát thần hồn của Ô Quảng, không tiếc đồng quy vu tận, về sau tuy bị Dương Khai ngăn lại, nhưng vẫn đau đáu tìm mọi biện pháp để giải quyết vấn đề của bản thân. Nhưng hiện tại khi gặp lại, hắn vậy mà đứng cùng một chiến tuyến với Ô Quảng rồi, thay hắn nói đỡ tất cả mọi chuyện.

Điều này khiến cho Dương Khai không thể không nghĩ nhiều một chút, không biết là bản tâm Đoạn Hồng Trần như thế, hay là bị Ô Quảng lừa bịp, hoặc là Ô Quảng đã động tay động chân gì đó với với Đoạn Hồng Trần.

“Lão phu còn không có điếc, lão phu tốt xấu gì cũng lớn tuổi hơn ngươi nhiều, ngươi có thể tôn trọng lão phu được hay không, đừng cứ mở miệng là Ô Quảng này Ô Quảng nọ như vậy? Nghe thế nào cũng chẳng dễ nghe.” Ô Quảng nhìn Dương Khai nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!