Một lát sau, Dương Khai bất đắc dĩ ngẩng đầu.
Phòng ngự thức hải của Ngọc Như Mộng lại cực kỳ kiên cố, dù người đang ở trong trạng thái hôn mê, Dương Khai cũng không thể đột phá, nếu mạnh mẽ đột nhập, rất có thể sẽ kích thích để nàng tỉnh. Thử nghiệm hồi lâu, chỉ có thể từ bỏ.
Dương Khai có chút mờ mịt, Ngọc Như Mộng chỉ là Đế Tôn nhị tầng cảnh mà thôi, sao có thể có sức mạnh thần thức mạnh mẽ như vậy? Từ phòng ngự thức hải kia là có thể dò xét ra, thần hồn của nàng còn lợi hại hơn so với Đế Tôn tam tầng cảnh bình thường.
Ngay cả phòng ngự cũng không thể xuyên phá, tự nhiên không thể dò xét bí mật của nàng.
Dương Khai chỉ có thể ấn việc này xuống, lấy ra một ít linh đan, trước tiên là nặn cái miệng nhỏ của Ngọc Như Mộng ra, nhét mấy viên vào trong miệng nàng, trợ nàng luyện hóa, đồng thời mình cũng dùng mấy hạt, xong xuôi mới bắt đầu lẳng lặng tĩnh tọa.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trọn vẹn một ngày một đêm sau, Ngọc Như Mộng mới ưm một tiếng, chau mày, lông mi thật dài run run mấy lần, từ từ mở mắt.
Lập tức thấy Dương Khai cười tủm tỉm nhìn nàng, Ngọc Như Mộng nhấp nháy mắt, vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên còn chưa phản ứng lại, theo thói mà nhìn Dương Khai mỉm cười.
Nhưng rất nhanh, nàng liền nhớ tới các loại chuyện trước khi hôn mê, mặt cười lập tức biến đổi, trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, tàn nhẫn mà đẩy Dương Khai một cái, người muốn dời khỏi chân Dương Khai.
Cách làm trước đó của Dương Khai thật sự để nàng tổn thương.
Dương Khai nhếch miệng nở nụ cười, kéo nàng lại bên người.
Ngọc Như Mộng giãy dụa mấy lần, nhưng nào có man lực bằng Dương Khai, chỉ có thể tức giận nói: "Buông ra!"
"Được rồi được rồi." Dương Khai ôn nhu trấn an, "Đừng kích động, ngươi còn chưa khôi phục đây."
"Ta nói ngươi thả ta ra!" Ngọc Như Mộng lạnh như băng nhìn hắn.
Dương Khai sờ sờ mũi, bỗng vẻ mặt nghiêm lại, mở miệng nói: "Như mộng, xin lỗi, trước là ta sai rồi, đừng tức giận vậy."
Một tiếng xin lỗi thực lòng thành tâm này làm Ngọc Như Mộng không kịp ứng phó, đầy ngập lửa giận lập tức tiêu tan sạch sành sanh, bỗng nhiên tay chân trở nên hơi luống cuống lên, lông mi run run không ngớt, hồi lâu sau mới nói: "Ngươi có ý gì?"
Rõ ràng thái độ trước đó cực kỳ kiên quyết, dù cho đồng quy vu tận cũng không muốn mở miệng nói xin lỗi, thậm chí khi mình nhượng bộ cũng không thỏa hiệp, bỗng nhiên lại chuyển biến lớn như thế, Ngọc Như Mộng thật sự không rõ Dương Khai đang suy nghĩ gì.
So ra, Ngọc Như Mộng cảm thấy cái tên này mới như là người điên.
Dương Khai nhu tình mà nhìn nàng, không nói một lời, chỉ là cúi người hướng dưới môi mà hôn tới.
Đây không thể nghi ngờ là lời đáp lại có lực trùng kích lớn nhất.
Ngọc Như Mộng thân thể lập tức mềm nhũn ra, không có chút sức chống lại.
Sau một hồi khá lâu, Dương Khai mới buông nàng ra, ý cười tỏ rõ vẻ bỡn cợt.
Ngọc Như Mộng chùi miệng một cái, tức giận nói: "Ngươi toàn bắt nạt ta!"
Tư thái tiểu muội tử như vậy để Dương Khai nhìn cực kỳ thú vị, không nhịn được mà cười ha hả: "Đó cũng là ngươi do tự làm bậy, ai kêu ngươi gieo cái Tâm Ấn Bí Thuật chó má gì lên ta."
Ngọc Như Mộng hừ nói: "Bớt chiếm tiện nghi còn ra vẻ, sau này sẽ có thời điểm cho ngươi cười trộm."
"Lời ấy nghĩa là sao?" Dương Khai chân mày cau lại.
Ngọc Như Mộng khóe miệng mỉm cười, dương dương đắc ý nói: "Sau này ngươi sẽ biết, hiện tại. . . Mà đừng hỏi nhiều như vậy." Dừng một chút nghiêm mặt nói: "Sau này đừng mắng ta như vậy, ta không chịu được."
"Biết rồi, tuyệt đối sẽ không mắng ngươi."
Chuyện cũng đã làm xong, tự nhiên không cần thiết lại tự đi tìm tội tìm vạ làm gì.
Được hắn đáp ứng như vậy, Ngọc Như Mộng lúc này mới một mặt thỏa mãn củng củng vào trong lồng ngực của hắn, lặng im một lúc, nàng lại bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn gò má Dương Khai, nụ cười hạnh phúc trên mặt chậm rãi rút đi.
"Làm sao?" Dương Khai cúi đầu hỏi.
Ngọc Như Mộng duỗi tay ra, ôn nhu xoa xoa gò má Dương Khai, nói: "Không biết tại sao, ta bỗng nhiên có cảm giác, ngươi cách ta thật xa."
Dương Khai vẻ mặt bất biến(trong lòng lại khá hoảng loạn :v), cười nhạt nói: "Ta ở ngay đây."
Ngọc Như Mộng chậm rãi lắc đầu, loại cảm giác đó không nói rõ được cũng không tả rõ được, tuy rằng Dương Khai gần trong gang tấc, nhưng nàng lại vẫn có cảm giác xa cuối chân trời.
. . .
Bóng đêm chìm xuống, tam đại Thánh Tôn Man Hoang Cổ Địa, hai mươi mấy đường Yêu Vương, thạch khôi bộ tộc lục tục đến, võ giả các đại tông môn Bắc Vực cũng từ từ hướng về Lăng Tiêu Cung mà hội tụ lại.
Trên cung điện Lăng Tiêu cung, mấy trăm đế tôn cảnh tụ hội, hò hét nháo nháo, một mảnh hỗn độn, Tây Vực ma khí hiện lên, lưỡng giới liên thông, việc này bọn họ đã được biết từ Hoa Thanh Ti, cũng biết vì chuyện lần này mà ngay cả Đại Đế đều đang bôn ba, tuy rằng bọn họ xa xa ở Bắc Vực, nhưng lại không thể không đếm xỉa đến, Lăng Tiêu Cung hiệu triệu, tự nhiên không ai không thức thời dám không nghe hiệu lệnh, đều bằng tốc độ nhanh nhất mà tập kết lực lượng môn hạ có thể chiến, tụ hội tới Lăng Tiêu Cung.
Nhưng đối với đại đa số võ giả, Ma tộc loại tồn tại này thực sự quá mức xa xôi, xa xôi đến mức rất nhiều người còn chưa từng nghe nói qua. Đám người Bắc Vực cũng còn tốt hơn một chút, dù sao lần trước theo Dương Khai tới Nam Vực Vô Hoa Điện, được tận mắt chứng kiến những Ma Nhân kia, nhưng đối với chân chính Ma tộc lại vẫn không biết gì cả.
Mãi đến tận khi Loan Phượng Phạm Ngô cùng Thương Cẩu suất lĩnh 36 đường Yêu Vương Man Hoang Cổ Địa đến đại điện, thanh âm huyên náo mới trở nên bình lặng.
Đây là một luồng sức mạnh kinh khủng, ba vị thánh linh, 36 đường Yêu Vương có thể so với Đế Tôn tam tầng cảnh, để ở đâu đều không thể khiến người ta lơ là, Đế Tôn cảnh Bắc Vực ở đây phần lớn đều chỉ là nhất nhị tầng cảnh, tam tầng cảnh rất ít, dưới yêu khí ngập trời, tất cả mọi người đều im lặng không nói.
Đại điện tuy lớn, đủ để chứa đựng mấy trăm người, nhưng chỗ ngồi lại không nhiều như vậy, Loan Phượng đang chờ người tới, trực tiếp bước ra phía trước, đoàn người lập tức tách ra, nhường ra một con đường, người đang ngồi cũng dồn dập đứng dậy, đem chỗ ngồi nhường ra.
Một đám yêu tộc Man Hoang Cổ Địa việc đáng làm thì phải làm, từng người tìm một vị trí ngồi xuống, quả thực là khí thế mười phần.
Loan Phượng chừng mắt liếc một cái, nhìn Hoa Thanh Ti nói: "Dương Khai đâu?"
Hoa Thanh Ti cười khổ một tiếng: "Cung chủ nói sẽ lập tức tới ngay."
Loan Phượng hơi gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Chờ chốc lát, ngoài điện, một bóng người lóe qua, đến khi mọi người lấy lại tinh thần, ngay phía trước đại điện đã thêm ra một người, giương mắt nhìn lên, chính là Dương Khai.
Dương Khai đánh giá bốn phía một chút, nhìn thấy Lệ Giao Di Kỳ, nhìn thấy Băng Vân cùng Cơ Dao, nhìn thấy Tô Nhan, Phiến Khinh La, còn có Xích Nguyệt, Ngả Âu, Quỷ Tổ đang chờ. . .
Từng người từng người quen thuộc hoặc là không quen thuộc đảo qua trước mắt, Dương Khai hơi gật đầu ra hiệu, trầm giọng nói: "Chư vị có lẽ cũng biết mục đích triệu tập các ngươi tới đây, có lời gì muốn hỏi, hiện tại chư vị có thể hỏi, Bổn cung chủ sẽ biết gì nói nấy, ngôn vô bất tẫn, đến khi tới Tây Vực, chỉ sợ chư vị sẽ không có cơ hội hỏi thêm gì nữa."
Loan Phượng mở miệng đầu tiên nói: "Đường liên thông Ma Vực thật sự bị mở ra ở Tây Vực?"
Đây là vấn đề tất cả mọi người tối quan tâm, cứ việc Hoa Thanh Ti cũng đã thông báo tới mỗi một nhà như vậy rồi, nhưng ai cũng không dám tin tưởng, thông đạo hai giới a, há lại có thể mở ra dễ dàng như vậy? Nếu thật sự dễ dàng như vậy, chỉ sợ Ma vực đã sớm xâm chiếm đây, tại sao lại phải đợi đến hôm nay.
Dương Khai nghiêm nghị nói: "Chính xác trăm phần trăm." Đưa tay đâm đâm mắt mình nói: "Ta tận mắt nhìn thấy, không chỉ có ta, Thiết Huyết, U Hồn cùng Thú Vũ ba vị Đại Đế cũng ở đó, Thú Vũ đại đế đến nay còn đang trông coi bên kia, để phòng bất trắc."
Lời vừa nói ra, bầu không khí bên trong cung điện đột nhiên nghiêm túc lên.
Khi tới nơi này, mọi người còn ôm một ít lòng chờ may mắn, hi vọng Dương Khai tính sai, nhưng là bây giờ nghe ngay cả ba vị Đại Đế cũng ở đó khi xảy ra chuyện, vậy khẳng định không sai được.
Coi như Dương Khai tính sai, chẳng lẽ ba vị Đại Đế cũng tính sai?
"Ma tộc. . . Sức mạnh như thế nào?" Phạm Ngô trầm giọng hỏi.
Dương Khai trầm ngâm một chút, mở miệng nói: "Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là Ma tộc bên kia không có tồn tại hơn đại đế, bên đó mạnh nhất là Ma Thánh tương đương với Đại Đế, cụ thể có bao nhiêu vị cũng không biết được, dưới Ma Thánh chính là Ma vương, có thể so với Đế Tôn cảnh chúng ta, dưới Ma vương là Ma Soái, dưới nữa là ma tướng, đối ứng chính là Đạo nguyên cùng Hư Vương, còn thượng vàng hạ cám Ma Binh. . . Chỉ sợ đếm không xuể."
Lệ Giao nói: "Dương cung chủ, ma khí có tính ăn mòn cùng rất mạnh, chính là Đế tôn cảnh cũng dễ dàng bị nhiễm, nếu như thật phải khai chiến cùng Ma tộc, làm sao để phòng bị?"
Lời này đã hỏi tới điểm mấu chốt, nhất thời gây nên một mảnh cộng hưởng, lần trước mọi người đi Nam Vực Vô Hoa Điện liền nhìn thấy rất nhiều võ giả bị nhiễm ma khí mà trở thành Ma Nhân, đến nay nhớ lại lòng vẫn còn sợ hãi.
Dương Khai khẽ mỉm cười nói: "Ma khí tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không phải vô địch, muốn chống lại cũng đơn giản, khí huyết sung túc là có thể, võ giả có khí huyết càng dồi dào, sức đề kháng đối với ma khí càng mạnh. Ngày sau chư vị tác chiến cùng Ma tộc, nên ghi nhớ điểm này." Dừng một chút, nói: "Mặt khác, Ma vực bách tộc, mỗi một tộc đều có thiên phú thần thông đặc biệt của riêng mình, ví dụ như sa ma, tinh thông nhất độn thổ, nói không chắc lúc nào đó đang ẩn dấu dưới chân ngươi, thừa dịp ngươi không phòng bị mà một đòn trí mạng, còn có ảnh ma, đến vô ảnh đi vô tung, là bộ tộc tinh thông ám sát nhất trong Ma vực, khi bọn họ lấy ra vũ khí của mình, nói rõ tính mạng ngươi đã ngàn cân treo sợi tóc. . ."
Dương Khai thao thao bất tuyệt, đem các loại tình báo về Ma tộc mình biết giảng giải một phen, tất cả mọi người lắng nghe một cách hết sức chăm chú, không dám bỏ sót cái gì.
Dù sao, nói không chắc lúc nào, câu nào đó Dương Khai nói ở đây sẽ trở thành nhánh cỏ cứu mạng của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!