Xuy xuy tiếng xé gió, một tiếng kêu thảm ngắn ngủi mà dồn dập truyền ra, Đường Thắng cùng Tiền Tú Anh bỗng nhiên trợn to tròng mắt, một bộ như gặp quỷ, hoảng sợ nhìn qua chiến trường cách đó không xa.
Lam Hòa cũng ngơ ngác một chút, lập tức mở to mắt nhìn tới.
Vừa rồi nàng coi là Dương Khai hẳn phải chết không nghi ngờ, cho nên không dám nhìn, nhưng tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai kia không phải thanh âm Dương Khai. Hiện tại phóng tầm mắt nhìn tới, lại thấy được một màn để cả đời nàng khó có thể quên được.
Dương Khai đã không còn ở vị trí cũ, lại đã đi tới trên đỉnh đầu võ giả cầm thương kia, thần sắc lạnh lùng, một thân sát niệm như thủy triều, đại thủ đập trên ót hắn, Đế Nguyên phồng lên, một thân quần áo phần phật, tóc đen bay bay.
Lam Hòa nhìn thấy rõ ràng đầu võ giả cầm thương kia sụp xuống một khối lớn, hai tròng mắt cũng đều phát nổ, óc trắng bắn tung tóe tứ phương, một thân sinh cơ trong thời gian cực ngắn tiêu tán không còn, thân thể loạng chà loạng choạng đổ xuống.
Tại sao có thể như vậy? Lam Hòa trong lòng thoát ra một cái nghi vấn, nàng mới chỉ vừa nhắm mắt lại, cũng không biết Dương Khai đến cùng là làm thế nào mà thoát khỏi đòn tuyệt sát năm người kia, càng không biết hắn làm thế nào có thể trong nháy mắt lấy đi tính mệnh một địch nhân, nhưng nàng biết, loại sự tình này tuyệt không phải người bình thường có thể làm được, chính là sư phụ cùng sư nương của mình cũng không có năng lực này, đối mặt với vây công dầy đặc như thế, bất kỳ Đế Tôn nhị tầng cảnh nào cũng chỉ có thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn đưa cổ lên.
Thế nhưng mà Dương Khai có thể phản kích, chẳng những lông tóc không tổn, còn phản sát một người, xem thần thái của hắn, không thấy mảy may chật vật khẩn trương nào, rất nhẹ nhàng thoải mái, giống như đồ gà thịt chó.
Đây chính là Đế Tôn nhất trọng a! Cứ như vậy bị giết? Lam Hòa trong lòng không khỏi tuôn ra một cảm giác không chân thật, bản thân nàng cũng là tu vi này, tự nhiên biết một Đế Tôn cảnh nên có nội tình như thế nào, cường giả như vậy mới để cho ức vạn vỏ giả trên đời kính ngưỡng, thế mà vừa đối mặt liền chết trên tay Dương Khai.
Không khỏi rùng mình một cái, đồng thời đôi mắt đẹp nổi lên dị sắc, ẩn ẩn cảm thấy, lần này có lẽ Dương Khai không bị giết dễ dàng như vậy.
Võ giả cầm thương bị một kích mất mạng, bốn người khác cũng đều giật nảy mình, trong mắt trồi lên đầy hoảng sợ cùng kiêng kị, nhưng chỉ là hơi chần chờ, liền lần nữa hướng Dương Khai đánh giết tới.
Dương Khai cười lớn một tiếng: "Nếu vội tìm chết vậy, bản tọa thành toàn cho các ngươi!" Vẫy tay một cái, cán Đế bảo trường thương kia liền bị giữ trên lòng bàn tay, cũng không có võ kĩ hoa lệ gì, chỉ là hai tay nắm chặt, vừa thu lại, dồn sức, một thương hướng phía trước phóng ra.
Hướng phóng thương kia lúc đầu không có một ai, nhìn qua giống như Dương Khai thất thủ, nhưng khi mũi thương bọc lấy Đế Nguyên đâm thủng hư không, lại có một bóng người vô cùng trùng hợp xuất hiện ở nơi đó.
Người kia là một vị trưởng lão Hoàng Tuyền tông, vốn muốn phát động công kích từ bên cạnh, nhưng vừa mới đến vị trí còn chưa kịp hoàn hồn, liền phát giác được có một cỗ khí tức tử vong ập tới trước mặt, dưới sự kinh hãi run tay một cái, xuất ra một cây cờ đỏ, bạo làm một đám sương máu, là bản mệnh bí bảo Huyết Hải Phiên của hắn, bản thân thì dưới huyết vụ yểm hộ mà bứt lui lại.
Nhưng, chỉ mới vẻn vẹn thối lui được nửa bước, bỗng nhiên phát giác chỗ ngực tê rần, thân thể chấn động mạnh một cái, khí lực cả người đều trào xuống ngực.
Trong đầu hắn hiện ra một suy nghĩ kinh dị, vội vàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ ngực mình chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một lỗ thủng lớn, xuyên từ lưng tới qua ngực, thuận cái lỗ thủng kia nhìn lại, thậm chí có thể nhìn thấy trái tim của mình bị tàn phá đang cấp tốc co vào, máu tươi phun ra ngoài như suối.
"Không!" Hắn ngửa mặt lên trời cuồng khiếu, không thể tin được, tên Dương Khai kia có bản sự gì có thể một thương phá vỡ yểm hộ cùng phòng ngự Huyết Hải Phiên của mình ?
Suy nghĩ còn không có chuyển xong, thân hình lảo đảo, từ giữa không trung cắm đầu ngã xuống, chưa rơi xuống đất khí đã tuyệt.
Mà một bên khác, một thương đắc thủ, Dương Khai ngựa không dừng vó, thu thương lại, trường thương nhất chuyển, từ dưới bên sườn đâm nghiêng ra, động tác nước chảy mây trôi, để người ta nhìn đến hỗn loạn, không kịp phản ứng.
Xùy một tiếng nhẹ vang lên, trực tiếp bay đến sau đầu người thứ ba, lực lượng cuồng bạo tiết ra, trực tiếp đem đầu người này nổ tung.
Một Đế bảo trường thương này trên tay hắn giống như thu được tân sinh, có được sinh mệnh của mình, mỗi một thương truy hồn, mỗi một thương đoạt mệnh. Mà đây. . . hắn mới chỉ là xem bí bảo này như phổ thông binh khí mà sử dụng, cũng không có luyện hóa nó.
Cái này vẫn chưa xong, Dương Khai tay cầm đuôi thương, bỗng nhiên hướng phía trước quét ngang qua.
Tại ngay phía trước, người thứ tư đã thi triển sát chiêu mà đến, khí thế hùng hổ, không thể khinh thường.
Nhưng năm người vốn là đồng thời hành động, nhưng chỉ thời gian nháy mắt Dương Khai liền đã diệt sát ba người, giờ này một thương quét tới thật sự là để người thứ tư hãi hùng khiếp vía, thế công cũng yếu đi ba phần, không cần suy nghĩ thôi động Đế Nguyên hộ thân, đồng thời xòe tay phải ra, một bí bảo khiên tròn xuất hiện, ngăn cạnh thân, muốn mượn bí bảo phòng ngự này tìm kiếm chút cảm giác an toàn.
Oanh. . . Một tiếng, trường thương quét vào trên bí bảo, đập tới trên viên thuẫn bí bảo.
Tất cả mọi người cảm thấy đau cả màng nhĩ, mí mắt trực nhảy, chỉ vì dưới một kích này, bên trên viên thuẫn bí bảo quang mang cuồng thiểm, đúng là lập tức đã mất đi linh tính, sau đó chia năm xẻ bảy ra, hóa thành mảnh vỡ.
Một loạt thanh âm hít vào khí lạnh vang lên, thấy cảnh này, Phục Ba cùng Từ Trường Phong kém chút cắn mất đầu lưỡi của mình, thật sự không dám tin vào hai mắt của mình. Bọn hắn không phải không biết Dương Khai căn bản không có luyện hóa thanh trường thương kia, tất cả công kích đều là bằng vào một thân man lực mà đến, mà một kích lại còn đánh vỡ nát một kiện phòng ngự cấp bậc Đế bảo, man lực này rốt cuộc mạnh cỡ nào?
"Lui!" Từ Trường Phong gần như là bản năng quát một tiếng, nếu có thể nói, trước đó khi Dương Khai đánh giết ba người hắn cũng nghĩ nhắc nhở một hai, nhưng Dương Khai ra tay thực sự quá nhanh, như chém dưa thái rau, ba Đế Tôn cảnh cứ như vậy mà chết, để hắn ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Vừa quát lên, phía sau Từ Trường Phong cũng bỗng xuất hiện một hộp kiếm đen kịt, vuông vức, dài một thước, bề ngoài xấu xí, nhưng hộp kiếm này lại truyền ra một loại khí tức hủy thiên diệt địa.
Hắn cũng chỉ bóp một đạo pháp quyết, bên trong hộp kiếm lập tức thoát ra một đạo kiếm quang đen kịt, sau đó bay tới phía sau Dương Khai, hướng sau Dương Khai thế muốn chém tới tim, hiển nhiên là muốn vây Nguỵ cứu Triệu.
Dù cho là một trong tam đại thế lực đỉnh tiêm Đông Vực, Đế Tôn cảnh cũng là nhân tài hiếm có, này vừa đối mặt liền chết ba người, mặc dù trong đó có hai người là Hoàng Tuyền tông, nhưng Từ Trường Phong vẫn cứ đau lòng rỉ máu, cho nên chiêu này vây Nguỵ cứu Triệu, chính là muốn bức bách Dương Khai từ bỏ đánh giết người thứ tư.
Ý nghĩ của hắn không sai, nhưng làm sao cũng không ngờ tới Dương Khai căn bản không làm việc theo lẽ thường, lại bỏ mặc kiếm quang đang tập sát phía sau mình.
Xùy. . . Một tiếng, huyết vũ cùng thịt nát đầy trời rơi lán tán xuống, chi uy quét qua, đem Đế Tôn cảnh thứ tư trực tiếp bạo thành huyết vụ, hài cốt không còn.
Cùng lúc đó, ầm một thanh âm vang lên, như hồng chung đại lữ vang vọng thiên địa, màng nhĩ mọi người bị chấn động đến phát run, thần hồn dao động.
Từ Trường Phong định nhãn nhìn lại, kém chút không phun ra một ngụm máu, chỉ thấy phía sau Dương Khai chẳng biết lúc nào xuất hiện một cái chuông lớn, chuông kia sơn xuyên đại hà, có đồ án điểu ngữ tẩu thú đang chầm chậm lưu động, như những vật sống, lại truyền ra khí tức huyền diệu khó giải thích.
Mà kiếm mang kia của mình, lại không thể chém tới Dương Khai, mà là chém trên cái chuông lớn này, dẫn phát hậu quả khó lường tới thần hồn.
"Sơn Hà Chung!" Phục Ba tinh quang trong mắt lóe lên, lộ ra cực kỳ tham lam chi ý, trước một khắc còn đang bởi vì Đế Tôn cảnh tông môn nhà mình tử vong mà thương tâm nhức óc, một khắc sau đủ loại tiếc hận đã không còn sót lại chút gì.
Đây là Sơn Hà Chung a, đây là căn nguyên Nguyên Đỉnh Đại Đế năm đó thành tựu Đại Đế, Hồng Hoang dị bảo Sơn Hà Chung!
Mặc dù đã sớm nghe nói Sơn Hà Chung cùng Phượng Hoàng Chân Hỏa trong Toái Tinh Hải đều bị Dương Khai đoạt được, nhưng tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, chỉ tới giờ phút này Phục Ba mới thật tin tưởng tin đồn mình nghe được.
Chuông vang trấn sơn hà, đế vận chuyển càn khôn! Nghe đồn Sơn Hà Chung này có hiệu quả phong trấn Thiên Địa, mà từ một thanh âm vang lên vừa rồi đến xem, lưu truyền này có lẽ cũng không giả. Chỉ là tiếng vang bị động truyền ra đã có thần hiệu như thế, nếu như chủ động thôi phát uy năng của nó sẽ như thế nào?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!