Dương Thái dường như đối với Tuế Nguyệt quả cảm thấy rất hứng thú, lúc này bỏ qua Cung Ngoạt đi sang bên cạnh Dương Khai,nói bóng nói gió dò hỏi Dương Khai vị kia “Bằng hữu” kia thân phận ra sao.
Dương Khai tự nhiên sẽ không nói lời nào, chủ đề này bị sao nhãng đi, Dương Thái cũng không nên biểu hiện quá mức vội vàng, cuối cùng không dò được tin tức gì, hậm hực bỏ đi.
Tràng diện lập tức yên tĩnh xuống, bảy người đều đang ngồi nghỉ ngơi, chờ đợi ban đêm buông xuống.
Bỗng nhiên một đám thần niệm mờ mịt hướng Dương Khai kéo tới, ngay sau đó Dương Khai liền nghe được Hoa Vũ Lộ lặng lẽ truyền âm: “có vấn đề gì sao?”
Nàng tuy là một kẻ nữ lưu, nhưng thân là Bách Hoa cung cung chủ, tự nhiên không đơn thuần tiểu hài nữ, Dương Khai trước khi biểu hiện làm cho nàng nhìn ra một ít mánh khóe, cho nên mới phải lặng lẽ hỏi thăm.
Dương Khai bất động thanh sắc đáp lại: “Tiến vào thượng cổ động phủ, ở trong không được rời khỏi ta ba trượng.”
Hoa Vũ Lộ hơi kinh: “Thực có vấn đề?”
Nếu thật không có vấn đề, Dương Khai cũng sẽ không dặn dò nàng như vậy, nàng như thế nào cũng không nhìn ra được, nội tâm không khỏi dấy lên hoài nghi.
Dương Khai nói: “Nhiều năm trước khi Tứ Quý Chi Địa mở ra một chuyện ngươi có lẽ có nghe thấy a?”
Hoa Vũ Lộ trả lời: “Nghe nói qua, ta còn nghe nói Dương sư huynh ngươi ở nơi này luyện chế ra Thái Diệu Đan.”
Tứ Quý Chi Địa cũng không phải tiểu bí cảnh, đó là hành cung của Tuế Nguyệt đại đế, mỗi lần mở ra chỉ có võ giả đạo nguyên cảnh xuất sắc nhất mới có thể tiến vào rèn luyện, mỗi một lần đều có thể mang ra rất nhiều thứ tốt.
Lần gần đây nhất trong Tứ Quý Chi Địa dấy lên xôn xao, thứ nhất là vì Dương Khai ở trong đó luyện chế ra Thái Diệu Đan loại này linh đan nghịch thiên vì thế mà thanh danh Dương Khai nổi lên, thứ hai là vì trongTứ Quý Chi Địa có một thượng cổ thánh linh—— hung thú Cùng Kỳ!
Thánh linh xuất thế, không ai có thể không để tâm, huống chi nó còn là hung thú thời thượng cổ. Nghe nói Cùng kỳ chính là tọa kỵ của Tuế Nguyệt đại đế năm đó, Đại đế vẫn lạc về sau, Cùng Kỳ chìm vào giấc ngủ say bên trong Tuế Nguyệt Thần Điện, thẳng đến lần gần đây nhất Tứ Quý Chi Địa mở ra, nó mới từ trong đó đi ra.
Sau đó mấy năm thời gian, làm cho các cường giả Nam Vực chở nên lo lắng, e sợ Cùng Kỳ làm xằng làm bậy, ngoài ý muốn là Cùng Kỳ lại không chút tin tức, biệt tăm biệt tích, theo thời gian qua đi mọi người đối với Cùng Kỳ cũng dần phai nhạt đi.
Hoa Vũ Lộ cũng là bởi vì ba phen mấy bận lãnh hội sự cường đại của Dương Khai, muốn cùng hắn cùng thăm dò phế tích thượng cổ, cho nên tận lực nghe ngóng tin tức về Dương Khai, đối với sự tình năm đó tại Tứ Quý Chi Địa cũng có chút hiểu biết.
Hồi tưởng lại, khi đó nàng đã là Đế Tôn cảnh, mà Dương Khai mới chỉ ở cấp Đạo Nguyên, nhưng hôm nay Dương Khai có thể cùng nàng chung cấp bậc, thậm chí còn muốn dựa vào hắn để tìm sự an toàn.
Một phen trầm tư, Hoa Vũ Lộ tâm tình có chút phức tạp.
“Ta tại bên trong Tứ Quý Chi Địa đã từng đụng phải hậu nhân Cung gia, tại đó hắn cũng có được một mảnh Tuế Nguyệt quả.” Dương Khai trả lời.
Hoa Vũ Lộ kinh ngạc nói: “Các ngươi vận khí thật tốt a.”
Dương Khai khẽ cười nói: “Thế nhân chỉ biết Tuế Nguyệt quả có thể kéo dài tuổi thọ, lại không biết Tuế Nguyệt quả phân làm hai loại, trong đó một loại quả thật có thể đủ làm cho người kéo dài tuổi thọ, thế nhưng mà mặt khác một loại có độc tính, nếu như ăn trúng quả độc, sẽ lập tức già nua, hai loại Tuế Nguyệt quả biểu hiện ra xem không hề khác biệt, hiệu quả lại hoàn toàn trái ngược.”
“Có việc này?” Hoa Vũ Lộ hơi kinh, nàng tuy là Đế Tôn cảnh, nhưng đối với dược lý thật đúng là không đủ kiến thức, nhưng mà ngẫm lại Dương Khai lúc ấy liền luyện chế ra được Thái Diệu Đan, khẳng định tại đan đạo tạo nghệ bất phàm, đối với Tuế Nguyệt quả tự nhiên sẽ không lạ lẫm.
Hắn nói mình cùng hậu nhân Cung gia mỗi người được một mảnh Tuế Nguyệt quả, đối với dược lý tạo nghệ, nhất định sẽ lựa chọn loại quả kéo dài tuổi thọ. Nói cách khác, hậu nhân Cung gia mang về loại quả có độc.
Làm không tốt Cung gia sẽ có người phải bỏ mạng.
Nhưng mà việc này rất không có khả năng, bởi vì Cung gia sẽ tìm người luyện chế thành đan. Mà Đế đan sư nhất định đối với Tuế Nguyệt quả có chỗ hiểu biết, nếu thật là như thế lời nói, Cung gia có lẽ đối với Tuế Nguyệt quả sẽ biết như lòng bàn tay.
Thế nhưng mà Cung Ngoạt vừa rồi nói như vậy...
Hiểu ý của Dương Khai, Hoa Vũ Lộ trong nội tâm cả kinh, lập tức minh bạch vấn đề này.
“Đương nhiên, đây chỉ là do ta hoài nghi, vị này Cung lão gia chủ dường như một mực đang bế quan khổ tu, nói không chừng đối với sự tình phát sinh trong tộc cũng khó hiểu, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.”
Hoa Vũ Lộ gật đầu, không hề cùng Dương Khai làm nhiều trao đổi, miễn cho bị người bên ngoài phát hiện điều gì đúng vậy đúng vậy.
Đoạn liên hệ về sau, Dương Khai có chút giương mắt hướng nhìn tên còn lại, nếu như đúng như hắn hoài nghi thì người kia cũng có vấn đề!
Tối nay là đêm không trăng, bầu trời đầy sao, sáng chói lập loè, có thể tại bên trong Nam Chiểu thưởng thức cảnh đêm mê ly bao phủ toàn bộ vùng đất độc chướng này che lại.
Mọi người đợi đến lúc canh ba, bỗng nhiên phát giác được cái gì, hướng mắt nhìn tới.
“Hư...” Dương Thái dựng thẳng lên một ngón tay đặt ở bên miệng, ý bảo mọi người an tâm một chút chớ vội, sau đó thu liễm một thân khí tức, vận dụng công phu ẩn nấp, nếu không dùng mắt thường nhìn, chỉ sợ không ai cũng phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Hoa Vũ Lộ cùng Vũ Khuông Nghĩa rõ ràng cũng biết chuyện gì phát sinh, nhao nhao cùng Dương Thái ẩn nặc khí tức.
Đầm lầy bên trong vũng nước đọng nổi lên bong bóng, giống như có vật gì đó muốn theo đầm lầy phía dưới xông tới, mọi người cảm giác bên trong, xác thực có khí tức sinh mệnh theo đang ngoi lên.
Đợi không bao lâu, một thân ảnh dài mấy xích bỗng nhiên khắc sâu vào trong tầm mắt mọi người.
Thoạt nhìn nó có chút giống là cá sấu lại có chút cùng loài thằn lằn, hình thù cổ quái, bát trảo sắc nhọn, dạng dài, trên
hình thù cổ quái thứ đồ vật, sinh ra bát trảo, trường sinh nhật, trên đỉnh đầu hai cái mắt to như 2 cái đèn pha, bò lổm ngổm, miệng phun ra nuốt vào, giống như độc xà đang tìm kiếm còn mồi, không chỉ có như thế, trên người nó còn rản ra loại khí tức khó ngửi, làm cho người ngửi có cảm giác ói mửa.
Thứ này lớn lên hắn xấu vô cùng, hai nữ nhân mặc dù tu vị siêu tuyệt, cũng khó tránh khỏi lộ ra thần sắc chán ghét, , Dương Thái ngược lại là nhìn thấy mồi ngon, coi nó như một dạng mỹ vị ngon tuyệt.
Càng ngày càng nhiều quái vật theo nước trong hầm leo ra, nối liền không dứt, không ngớt không ngừng, mới bắt đầu đã hơn trăm con, rất nhanh liền ùn ùn đánh tới.
Tất cả Đế Tôn cảnh ở đây, lại không nhận ra đây rốt cuộc là con vật gì. Chắc hản là một loại yêu thú, bởi vì trên người đều có khí tức yêu thú, có thể thực lực cũng không cường đại, nhiều lắm cũng chỉ cấp năm cấp sáu, có nhiều con còn chưa ngưng luyện ra nội đan.
Nhiều yêu thú như vậy, mỗi người tiện tay đều có thể tiêu diệt được số lượng không nhỏ, ai cũng không biết chúng rốt cuộc sinh tồn như thế nào trong hoàn cảnh này, từ lúc đi vào đến giờ chưa gặp qua hung hiểm gì, nhưng khi qua đầm lầy này mới thấy bên dưới che dâu rất nhiều yêu vật hung tàn.
Ưu thế của chúng là dựa vào số lượng lớn.
Những quái vật này từ dưới đầm lầy phi ra, mục tiêu hướng đến độc chướng bước đi, tiếng bước chân sàn sạt không ngừng vang lên, làm cho mọi người không tự chủ được mà nổi hết da gà.
Rất nhanh,những con đi đầu đã đến trước độc chướng, đám người Dương Khai quan sát chú ý bọn chúng, những con quái vật này thè ra cái lưỡi thật dài, lè ra hút lại, làm cho người xem một màn khiếp sợ không thôi, độc chướng này có thể giết chết Đế Tôn nhị tầng cảnh, thế mà những quái vật này lại có thể nuốt vào trong bụng một cách ngon lành, hơn nữa lại bình yên vô sự.
Thức ăn của chúng đúng là độc chướng này, hơn nữa chỗ nào độc chướng càng độc lại càng là mỹ vị ngon tuyệt.
Một con quái vật chỉ có thể cuốn đi một chút độc chướng, nhưng từ bốn phía lại bổ sung độc chướng nhanh chóng.
Số lượng quái vật càng lúc càng đông, tình hàng ngàn vạn, mười mấy ngàn vạn...
Đầu lưỡi phun ra nuốt vào, mắt thường có thể thấy được màn độc chướng trở nên mong manh dần, mặc dù bốn phía độc chướng được bổ sung nhanh chóng, cũng không chống đỡ nổi ngàn vạn con thú đang thôn phệ này.
Càng ngày càng nhiều quái vật hướng bên trong độc chướng bước đi, những nơi chúng đi qua, độc chướng bị thôn phệ dần dần mở ra một còn đường an toàn.
Nhìn thấy một màn này, mọi người lộ vẻ chợt hiểu, cái gì gọi là khắc chế độc chướng mà Dương thái nói.
Trời sinh vạn vật, tương sinh tương khắc, nếu không tận mắt nhìn thấy cảnh này ai cũng không thể nghĩ rằng yêu thú bậc năm bạc sáu có thể cắn nuốt độc chướng và ngay cẩ Đế Tôn cảnh cũng không thể làm được.
Hơn nữa nghe Dương Thái nói, những yêu thú này dường như thực sự không phải là mỗi một đêm đều xuất động như vậy, mà sẽ chọn thời gian thích hợp để hành động, vì vậy mà Dương Thái có thể dự đoán chính xác thời điểm có thể vượt qua độc chướng.
Động phủ thượng cổ có thể bị phát hiện, quả thực chính là kỳ tích, đủ loại trùng hợp thiếu một thứ cũng không được.
Nhưng nếu không như thế này, thượng cổ động phủ kia mãi mãi không một ai có thể tìm thấy, nếu thật dễ phát hiện như vậy, sớm đã bị người ta nhanh chân đến trước rồi.
Tuy nhiên cảnh ban đêm tối tăm, cũng không có chút ánh sáng nào, nhưng với cấp bậc Đế Tôn Cảnh thực lực không tầm thường, cảnh tăm tối này cũng không làm cản trở ánh mắt quan sát mọi nơi.
Ban ngày do độc chướng ngăn cản, ban đêm chằng chịt yêu thú thôn phệ dần dần mong manh, bọn chúng dần dần đi vào chỗ sâu nhất.
Đám người Dương Thái cũng không có động, mặt khác cũng không tùy ý lộn xộn, đều lặng yên chờ thời cơ.
Đợi chừng hai canh giờ, mắt thấy rõ trời sao sáng hơn, Dương Thái lúc này mới bỗng nhiên khẽ quát một tiếng: “Đi!”
Dứt lời, hắn thúc dục Đế Nguyên tức cực hạn chạy như bay mà đi... Yêu thú mở ra thông đạo, một đường sâu vào trong.