- Ngươi nói tiếp đi.
Dương Khai tạm thời kiềm chế suy nghĩ thu phục một con yêu thú lục giai, nhìn Lãnh San nói.
Lãnh San gật gật đầu:
- Hơn ba mươi tên, gần mười tên chết. Ngoại trừ một tên chạy trốn được nhờ vào thực lực mạnh ra, toàn bộ những tên còn lại đều bị gieo Khống Hồn Trùng, bị bọn Tử Mạch khống chế.
Dương Khai không cần hỏi cũng biết kẻ chạy thoát là ai. Ngoại trừ Vũ Thừa Nghi, không ai khác có khả năng làm được điều này.
- Tại sao bọn chúng chưa giết các ngươi?
Dương Khai nghi ngờ, viên huyết châu có được khi giết được một võ giả tốt hơn rất nhiều so với của yêu thú, nhất là những tên đó đều là cao thủ Chân Nguyên cảnh.
- Bọn chúng muốn lấy được bí mật bất truyền của các tông môn từ chỗ bọn ta, cho nên tạm thời không xuống tay hạ sát!
Lãnh San cười khổ một tiếng:
- Mấy người bọn ta, ai ai cũng là tình anh của tông môn, toàn bộ võ kỹ và công pháp tu luyện đương nhiên đều là những thứ tốt nhất của tông môn. Người của Thiên Lang Quốc đến đây là vì cái này.
Dương Khai quay đầu nhìn Tử Mạch, Tử Mạch nhún vai nói:
- Đừng nhìn ta, ta chưa có làm gì bọn chúng cả. Ta chi giữ có hai người Lãnh San và Kim Hào mà thôi, hơn nữa ta còn chưa kịp bức hỏi công pháp và võ kỹ của bọn họ, thì đã bị ngươi chế ngự rồi.
Lãnh San nói tiếp:
- Người của Thiên Lang Quốc sau khi toàn thắng, tên sư huynh của Tử Mạch, Xích Huyết kia mang theo yêu thú lục giai của y, tự mình rời đi, đuổi theo Vũ Thừa Nghi. Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, ba người bọn họ cãi nhau một trận, sau đó ta và Kim Hào bị giao cho Tử Mạch, tách khỏi đám người đó.
Khi Lãnh San nói đến những điều này, Tử Mạch ở bên cạnh nghiến răng, liên tục cười lạnh, khuôn mặt không chút biến đổi.
Dương Khai quay đầu nhìn nàng, cười lạnh:
- Xem ra, ngươi với hai đồng môn của ngươi không vui vẻ gì.
- Trong tông môn của các ngươi không có tranh đấu sao?
Tử Mạch trợn mắt nhìn Dương Khai
- Lần này bọn ta tới đây rèn luyện, tổng cộng có ba nhiệm vụ. Thứ nhất là thu hoạch huyết châu, tăng cường tự thân. Thứ hai là moi móc phương thức tu luyện võ kỹ và công pháp từ những võ giả Đại Hán các ngươi. Thứ ba là tìm Lưu Viêm Dịch và Tẩy Hồn Lộ trong truyền thuyết. Mỗi một nhiệm vụ đều có liên quan đến tiền đồ của bản thân bọn ta, hoàn thành tốt, sau khi quay về tông môn tự nhiên sẽ có nhiều lợi ích hơn.
- Hai đồng môn đó của ngươi liên thủ ăn hiếp ngươi, không muốn ngươi được lợi đúng không?
Dương Khai ngay lập tức đã hiểu ra mọi chuyện.
Giữ nhiều người như vậy, lại chi chia cho Tử Mạch hai người. Dù Tử Mạch có thể moi móc Lãnh San và Kim Hào, cũng chi thu được bí mật bất truyền của Quỷ Vương Cốc mà thôi. So ra, nguồn tài nguyên mà hai đồng môn của Tử Mạch nắm trong tay rất lớn.
Đây là sự cạnh tranh giữa các đồng môn. Bất cứ tông môn nào cũng có.
- Bọn chúng đến từ cùng một gia tộc, tự nhiên sẽ loại bỏ ta ra ngoài!
Tử Mạch nghiến răng nghiến lợi, âm thầm oán hận.
Tròng mắt Dương Khai chuyển động:
- Có muốn ta giúp ngươi giành lại công đạo hay không?
Ân oán giữa ba đệ tử Sâm La Điện của Thiên Lang Quốc, tuyệt đối là lợi thế có thể lợi dụng.
Mọi người cùng ở nơi dị địa, sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt. Dương Khai muốn sống yên ổn, thì chỉ có ra tay trước chiếm lợi thế, diệt trừ hai tên võ giả Sâm La Điện kia. Huống hồ, bọn chúng còn có một sư huynh đã khống chế được yêu thú lục giai. Tên này
giống với Vũ Thừa Nghi, đều là đối thủ mạnh nhất. Trước khi chạm mặt tên này, nhất định phải gạt bỏ tất cả những nhân tố không ổn định.
Mắt Tử Mạch lóe lên, nhìn Dương Khai, cau mày nói:
- Tuy sống chết của ta nằm trong tay ngươi, nhưng suy cho cùng ta là người của Thiên Lang Quốc, là võ giả của Sâm La Điện! Ta không thể làm việc có lỗi với sư môn, cho dù giết ta cũng không làm, cho nên ngươi đừng hy vọng ta sẽ giúp ngươi đối phó bọn họ!
Dương Khai không khỏi có chút kinh ngạc nhìn nàng, càng không ngờ nữ nhân này lại có nguyên tắc như vậy.
Cũng không ép nàng, Dương Khai cười cười:
- Ta nói vậy thôi, nếu ngươi không muốn thì bỏ đi.
Tử Mạch tỏ vẻ ngạc nhiên, vốn dĩ cự tuyệt Dương Khai, nàng đã chuẩn bị tâm lí tiếp nhận sự trừng phạt, nhưng không ngờ hắn cứ nhẹ nhàng cho qua như vậy.
- Ngươi nói chuyện dễ dàng vậy?
Tử Mạch không biết Dương Khai định làm trò quỷ gì, có chút nghi thần nghi quỷ.
- Ngươi nghĩ sao?
Dương Khai cười giễu một tiếng.
Tử Mạch chớp đôi mắt to, cười quyến rũ nói:
- Nếu ngươi thật sự dễ dàng như vậy, thì hãy giải trừ cấm chế trong đầu ta đi.
- Si tâm vọng tưởng!
Mấy ngày sau, Dương Khai cùng Lãnh San và Tử Mạch rèn luyện ở nơi dị địa.
Hiện tại cơ bản không gặp phải kẻ địch nào cả, chi là ngẫu nhiên gặp phải một hai con yêu thú.
Nếu là yêu thú tứ giai, giết ngay tại chỗ, lấy huyết châu. Nếu là ngũ giai, Tử Mạch sẽ khống chế nó, gieo Khống Hồn Trùng. Chẳng qua là đã mấy ngày rồi, cũng chỉ gặp được một con yêu thú ngũ giai mà thôi.
Dương Khai không cần thứ huyết châu này, chia hết cho hai người Từ Mạch và Lãnh San. Hắn không thiếu năng lượng của mấy viên huyết châu này, thứ hắn muốn nhất bây giờ chính là không ngừng rèn luyện nguyên khí trong kinh mạch và đan điền để bước lên
con đường Chân Nguyên cảnh của mình.
Việc rèn luyện bây giờ chủ yếu là để tim kiếm Tẩy Hồn Lộ trong truyền thuyết. Nghe nói sư huynh của Tử Mạch, Xích Huyết cũng đang tìm thứ này.
Bất luận là Tử Mạch hay là Lãnh San, đều không hiểu lắm về Tẩy Hồn Lộ, nên đương nhiên cũng không biết nên tìm ở đâu.
Nhưng mà điều khiến Dương Khai cảm thấy rất kì quái là, những ngày này, bất luận là trong hành động hay trong lời nói, Tử Mạch đều không ngừng khiêu khích ham muốn của mình, so với lúc gặp nhau lần đầu càng phóng đãng hơn. Ngay cả nữ nhân lạnh lùng Lãnh San này cũng có thể vô ý để lộ vẻ phong tinh và mỹ miều như có như không.
Ngẫu nhiên, Dương Khai có thể nhìn thấy một tia đồng tình và khoái ý trong mắt họ.
Giở trò quỷ gì vậy? Dương Khai suy nghĩ mãi vẫn không có lời giải đáp.
Nửa ngày nữa lại nhanh chóng trôi qua, ba người tìm nơi ngồi xuống nghi tạm. Mấy chục con yêu thú, chỉ có một nửa theo bên mình, một nửa còn lại đã bị phái đi thăm dò tình hình.
Dương Khai đang tình tâm ngồi khôi phục thể lực, hai làn gió thơm kéo tới, chợt Tử Mạch và Lãnh San một trái một phải ngồi xuống bên hắn.
Tiến sát lại gần, dường như chỗ này lạnh lắm vậy.
Dương Khai nhíu mày nhìn họ.
Lãnh San bị nhìn đến ngại ngùng, hai má đỏ bừng, còn Tử Mạch thì cười lớn một
tiếng:
- Làm sao vậy?
- Mấy ngày nay hai ngươi rất kì lạ, có phải đang âm thầm thương nghị gì không? Dương Khai lạnh mặt nói.
Tử Mạch kêu oan:
- Không có nha, bọn ta luôn đi theo ngươi, dù muốn thương nghị cũng không có cơ
Dương Khai nghĩ lại cũng đúng. Quả thực bọn họ không có thời gian mưu đồ, nhưng tại sao luôn cảm thấy bọn họ không bình thường.
- Tại sao ngươi có thể cảm thấy chúng ta kì lạ chứ?
Tử Mạch cười thản nhiên. Nửa người dựa sát vào lòng Dương Khai, bộ ngực đầy đặn, căng tròn đè lên cánh tay Dương Khai, khiến cho nó bị biến dạng.
Cảm nhận được sự đàn hồi kinh người kia, Dương Khai cúi đầu nhìn, thấy một khoảng trắng như tuyết kinh động lòng người ngay chỗ ngực của Tử Mạch.
Tử Mạch cười thầm, sắc mặt vẫn không thay đồi, thân hình hơi hơi nghiêng về phía trước, lộ ra càng nhiều.
- Chi là cảm giác
Dương Khai nhìn chằm chằm một lát, liếm liếm môi, vẻ mặt không kiêng nể gì.
- Ổ Cảm giác không đúng.
Tử Mạch cười duyên, rung người, trước ngực sóng lớn cuồn cuộn.
Yết hầu đang bốc hỏa, Lãnh San cũng lại đưa bộ ngực sữa qua. Toàn thân Dương Khai chấn động, vùng bụng như hỏa thiêu.
Hai luồng xúc cảm một trái một phải truyền đến, linh hồn phiêu diêu.
Sói tính vừa tới, liền đẩy Tử Mạch xuống đất, trực tiếp đè lên.
-Hô
Tử Mạch kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng không chút sợ sệt. Đôi mắt long lanh như xuân thủy, khuôn mặt mang một nụ cười, nhìn thẳng Dương Khai.
Tiểu tử thối, không biết sự đời, còn muốn làm gì? Hừ!
Lãnh San bên cạnh bị dọa cho hoảng sợ, trợn mắt há mồm nhìn.
- Đây là do ngươi tự tìm đến, mấy ngày nay ta đã nhận ra, ngươi có ý xấu với ta phải không?
Dương Khai thần sắc dữ tợn, hai tay ra sức xoa nắn bộ ngực đầy đặn của Tử Mạch.
- Ta nào nào có ý xấu với ngươi chứ?
Tử Mạch cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hai đầu lông mày lộ vẻ khổ sở. Trong lúc lo lắng không kìm được sinh ra một loại khoái cảm bị chà đạp, nhưng lại hận không thể khiến bàn tay to của Dương Khai dùng sức hơn chút nữa.
Ý nghĩ này dâng lên làm nàng thẹn đỏ mặt.
- Ngươi thật sự coi ta là người mù?
Dương Khai cười lạnh, thô thiển bá đạo kéo y phục của Tử Mạch, tấm thân mỹ miều trần như nhộng hiện ra trước mắt, bàn tay to ôm trùm lấy mà xoa bóp, không chút thương
hoa tiếc ngọc.
Toàn thân Tử Mạch cứng đờ, không kìm nổi hừ một tiếng. Ở bên cạnh, Lãnh San ngây ra như phỗng, âm thanh i a này lọt vào tai, trong lòng dậy lên một khoái cảm khác thuận theo sự xoa bóp không ngừng. Tử Mạch vặn vẹo thân mình phối hợp, tiếng i i a a bên tai không dứt, khiến toàn thân Lãnh San trở nên vô lực, xụi lơ trên mặt đất, hai chân không khỏi kẹp chặt.
Tuy rằng rất có cảm giác, nhưng Tử Mạch vẫn chưa đánh mất thần trí. Nàng và Lãnh San hai người cùng khiêu khích Dương Khai, chi là muốn trêu đùa hắn mà thôi.
Bây giờ lại kích thích sói tính của hắn nổi lên, thật sự khiến Tử Mạch có chút không chống đờ được.
Hắn không phải làm sao còn hăng hái như vậy? Tử Mạch vừa thở vừa lặng lẽ cong đầu gối lên, đẩy về phía háng Dương Khai.
Lát sau, Tử Mạch cảm nhận được một vật cứng như sắt, to thô nóng bỏng như lừa.
Trong cơn chấn động, Tử Mạch kêu lên, thân hình nháy mắt cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến sắc.
- Ha ha!
Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng cười độc ác, đồng thời đưa một tay ra, thăm dò dưới váy nàng.
- Đừng Đừng mà!
Tử Mạch thất kinh, vội vàng bắt lấy cánh tay Dương Khai.
- Ngươi nói đừng là đừng sao?
Dương Khai cười lạnh, nhưng động tác không dừng lại. nguồn TruyệnFULL.vn
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!