Dương Khai nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là những gương mặt trước kia đã từng nhìn thấy ở bên hồ.
Bốn thiếu nữ của Vạn Hoa Cung cũng ở trong số đó, ngoài ra còn có Vấn Tâm Cung, Thủy Nguyệt Đường, Cửu Tinh Kiếm Phái, Liệt Hỏa Giáo, Phi Vũ Các…
Đệ tử các môn phái tề tựu nơi đây, tất cả có đến hơn ba mươi người, đều là những nhân tài kiệt xuất đồng trang lứa.
Chẳng qua giờ phút này nhìn trạng thái của những người này cũng không phải tốt lắm. Chân nguyên tiêu hao đáng kể, hơn nữa trên người rất nhiều người còn có thương tích nặng nhẹ khác nhau.
Vừa mới chiến đấu một trận kịch liệt, hơn ba mươi người này đều ngồi xuống điều tức, chỉ có một người không ngừng đi đi lại lại thu thập huyết châu.
Theo ánh mắt nhìn tới, Dương Khai thấy một thanh niên chừng hai bảy hai tám tuổi, thần sắc lạnh lùng đang nhìn mình.
Thanh niên này thân hình cường tráng hơn người, quần áo trên người có nhiều tổn hại nhưng vẫn chu chỉnh, không chút nhàu nát, trên người gã có nhiều vết máu càng khiến y thêm phần cao lớn và ác nghiệt. Y đứng lặng lặng ở đó giống như một thanh kiếm sắc tuốt vỏ, bộc lộ tài năng, nhuệ khí lăng tiêu.
Nhìn nhau một lát, người thanh niên này thản nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói chuyện với người đang không ngừng thu thập huyết châu rồi đem số huyết châu đó cầm trên tay.
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ đi tới, trên mặt hai người lộ ra vẻ mặt sống sót sau tai nạn.
- Chuyện này là như thế nào?
Dương Khai nhíu mày hỏi, hắn thực sự nhìn không ra thế cục lúc bấy giờ rốt cuộc đã phát triển như thế nào. Lớp thanh niên của các thế lực tới chỗ dị địa này rèn luyện, vốn là quan hệ đối địch, cạnh tranh. Nếu không có nguyên nhân và biến cố gì đặc biệt thì cho dù không coi nhau là địch thì cũng không thể liên hợp với nhau.
- Nói ra dài lắm.
Trần Học Thư cắn chặt răng vẫy Dương Khai ngồi xuống.
Dương Khai thấ bị thương không nhẹ, máu tươi chảy thành dòng liền sờ tay vào ngực lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra mấy viên đan dược đưa tới.
- Liệu thương đan.
Thư Tiểu Ngữ hai mắt sáng rực.
Trần Học Thư khẩn trương liếc mắt nhìn nàng nói khẽ:
- Dương huynh, hãy mau cất đi.
Dương Khai càng chau mày. Dù không rõ nguyên nhân nhưng cũng lén nhét lọ thuốc vào trong lồng ngực, ném những viên đan dược đã đổ ra vào tay Trần Học Thư.
Trong lòng vô cùng khó hiểu, chẳng phải chỉ là mấy viên liệu thương đan hay sao? Thư Tiểu Ngữ làm sao lại ngạc nhiên như vậy? Những đệ tử trẻ tuổi đến đây luyện võ đều mang theo trên mình vài bình để đề phòng những tình huống như vậy.
Trong túi Càn Khôn của mình còn hơn mười bình đan dược, đều là sư phụ Lăng Thái Hư chuẩn bị trước đó nhưng vẫn chưa dùng tới.
Thư Tiểu Ngữ nghiêng đầu nhìn chung quanh lè lưỡi, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Trần sư huynh, các người sao lại tụ tập một chỗ như vậy?
Dương Khai nhẹ giọng hỏi, đây là vấn đề làm hắn khó hiểu nhất.
- Bất đắc dĩ thôi.
Trần Học Thư cười khổ đáp.
- Có người uy hiếp ngươi?
Dương Khai sắc mặt lạnh lùng.
- Không phải vậy.
Trần Học Thư lắc đầu liên tục.
- Bọn ta cùng tụ tập một chỗ đều là tự nguyện, cũng là xuất phát từ việc tự bảo vệ mình. Bởi vì nếu không tập trung lại thì căn bản không thể sinh tồn ở đây.
- Chẳng lẽ nơi này xuất hiện nguy hiểm gì làm các ngươi không thể không liên kết?
Dương Khai ngạc nhiên đặt câu hỏi.
- Ừ.
Trần Học Thư gật đầu.
- Là người hay là yêu thú?
- Có cả người cả yêu thú.
Trần Học Thư bùi ngùi thở dài ngước mắt hỏi:
- Ngươi còn nhớ ban đầu ở ven hồ có một tông môn ăn mặc trang bị không giống với người luyện võ Đại Hán chúng ta không?
Dương Khai làm sao mà không nhớ, hắn còn nhớ rõ đám người đó là đằng khắc, lúc đó vuốt cằm nói:
- Đó là người luyện võ Thiên Lang Quốc.
Trần Học Thư ngạc nhiên nhìn hắn:
- Dương huynh không ngờ còn biết được xuất thân của bọn chúng. Bọn ta phải trả giá lớn mới dò hỏi ra được đám người kia thực sự không phải võ giả Đại Hán ta.
- Trước kia sư phụ nói với ta.
Trần Học Thư khiếp sợ vẻ, mặt khâm phục:
- Lăng tiền bối quả nhiên kiến thức uyên thâm.
- Có quan hệ gì với đám võ giả Thiên Lang Quốc? Bọn họ thực sự rất mạnh nhưng cũng chỉ có bốn người, các ngươi đông người như vậy mà cũng sợ bọn họ sao?
Dương Khai không khỏi hoang mang nhíu mày.
- Nếu chỉ có bốn người bọn họ thì bọn ta sợ gì chứ. Các võ giả Thiên Lang Quốc dám tới Đại Hán ta làm càn quả thực là tự tìm đường chết. Chúng ta tùacute; kéo vài người cũng có thể tiêu diệt được bọn họ.
Trần Học Thư căm phẫn, nói xong dừng lại cười khổ nói:
- Nhưng bọn họ không chỉ có bốn người, cũng không biết bọn họ tu luyện quỷ công dị pháp gì mà có thể điều khiển được lũ yêu thú kia chiến đấu. Bốn người bọn họ mỗi người trong tay đều có chừng trăm con yêu thú, như vậy thì chúng ta đánh như thế nào.
Dương Khai nghe xong mặt biến sắc sợ hãi nói:
- Trước đó hai người bị yêu thú bao vây, và một đám yêu thú vừa rồi đều là của bọn Thiên Lang Quốc điều khiển sao?
- Đúng.
Trần Học Thư trầm giọng gật đầu.
- Hơn trăm đệ tử các tông môn của Đại Hán tiến vào đây rèn luyện, không ngờ nhóm người Thiên Lang Quốc kia đã sớm có sự chuẩn bị. Một hai tháng đầu, đám tặc tử kia còn không có động tĩnh gì, để mặc các võ giả Đại Hán chúng ta ở chỗ này, săn bắt yêu thú và tàn sát lẫn nhau. Nhưng chỉ sau hai tháng, chờ bọn chúng nô dịch được một số lượng yêu thú thì liền trở mình đối địch làm khó dễ các đệ tử thế lực lớn nhỏ Đại Hán chúng ta. Rất nhiều người căn bản không hề phòng bị đều bị đám yêu thú này săn giết. Còn đám người Thiên Lang Quốc kia thậm chí không cần ra tay, bọn họ giết rất nhiều người của chúng ta.
Dương Khai vô cùng kinh ngạc mãi cũng không thể bình tĩnh.
Tuy nhiên nỗi nghi hoặc trong lòng cũng được cởi bỏ. Không trách hai bầêu thú chủng loại khác nhau nhìn thấy lúc trước, có đủ loại, hóa ra là có người nô dịch.
- Đánh mấy tháng naêu thú dưới tay bọn Thiên Lang Quốc ngày càng nhiều, cơ bản không tiêu giệt hết được, còn võ sỹ Đại Hán của chúng ta thì ngày càng ít. Trướ mà là đám người kia quá gian trá, đã có sự chuẩn bị rất chu toàn.
- Ai dà.
Trần Học Thư ủ rũ.
- Giờ ta chỉ hy vọng chốn quỷ quái này mau đóng cửa sau đó chúng ta có thể thoát ra ngoài thì tốt rồi.
Dương Khai nhíu mày trầm tư, đột nhiên mở miệng hỏi.
- Hiện tại các người tụ tập một chỗ đông như vậy thì sẽ nghe lệnh ai?
Tất cả mọi người đều là tinh anh, thế lực của mỗi người đều là muốn hô mưa gọi gió đều được. Những người này ai nấy đều bướng bỉnh cao ngạo, tự cho mình ở vị trí rất cao, không có một sức mạnh nào đủ thống lĩnh họ, chắc chắn cũng sẽ chia bè kết phái mà thôi.
Trần Học Thư nhìn một bên chép miệng nói.
- Người kia, Vũ Thừa Nghi của Cửu Tinh Kiếm Phái, Chân Nguyên Cảnh thất tầng. Ở đây thực lực của y mạnh nhất nên tạm thời tất cả mọi người đều nghe lời y.
Nhìn theo ánh mắt của y, Dương Khai liếc mắt qua phát hiện chính là người thanh niên nhìn hắn khi nãy.
Không trách làm cho người ta có cảm giác như một thanh gươm sắc đã tuốt vỏ. Hóa ra là đệ tử tinh anh của Cửu Tinh Kiếm Phái. Dương Khai khe khẽ gật đầu.
Các đệ tử của Cửu Tinh Kiếm Phái chủ yếu luyện kiếm, cũng là tông môn đại danh đỉnh cao, có tiếng tăm ở Đại Hán.
Người đời đều coi Cửu Tinh Kiếm Phái là đệ nhất thế lực dưới Bát Đại Gia Trung Đô! Cũng chính là chỉ đứng sau Bát Đại Gia tông môn ở Trung Đô. Từ đó có thể thấy sức mạnh của Cửu Tinh Kiếm Phái.
Vũ Thừa Nghi thực lực cao cường, xuất thân cũng phi phàm. Người như vậy tạm thời đảm đương vai trò lãnh đạo thì không thể chê trách. Ngoài y thì trong đám võ giả ở đây sợ là không ai có thể phục tùng nữa rồi.
Dương Khai khẽ gật đầu:
- Người này khí chất, sắc diện đều có phong thái lãnh tụ. Xem ra Cửu Tinh Kiếm Phái đã tốn không ít công sức với y.
Thư Tiểu Ngữ nghe xong bĩu môi.
- Tên đó cao ngạo lắm, sai khiến chúng ta như thuộc hạ của y. Hơn nữa, tất cả huyết châu của yêu thú bị giết xong đều do y phát ra, cũng không biết là bản thân y đã chiếm bao nhiêu.
Trần Học Thư trừng mắt nhìn Thư Tiểu Ngữ.
- Chớ có nói lung tung, nếu như không có y chỉ huy, chỉ sợ chúng ta đã không thể tụ hợp lại với nhau, đã sớm bị bọn người Thiên Lang Quốc tiêu diệt rồi. Thực lực của y mạnh nhất, y cũng là người bỏ sức nhiều nhất nên cũng có thể lấy nhiều hơn một chút. Huống hồ, yêu thú ở đây có đến tám phần đã bị bọn Thiên Lang Quốc nô dịch rồi, chúng ta cũng chẳng lấy được bao nhiêu huyết châu. Y muốn lấy thì cứ lấy, ta chỉ hy vọng chúng ta có thể bình an đi ra khỏi đây, những thứ khác không cần nghĩ nhiều.
Thư Tiểu Ngữ không phục nói:
- Nếu chỉ có thế thì không tính. Nhưng y căn bản không hề coi trọng tính mạng người khác. Lần này chúng ta chẳng phải bị phái đi khống chế mười mấy con yêu thú. Nếu không phải Dương đệ đây cứu giúp thì sư huynh ngươi đã…
Nhớ tới mối hiểm nguy vừa nãy, Thư Tiểu Ngữ đã chực khóc, mắt mũi đều đỏ ửng.
- Muội khóc cái gì chứ, để Dương huynh chê cười. Chúng ta không phải là có nguy mà không có hiểm sao?