- Ta biết rồi!
Dương Khai nghiêm túc gật đầu.
- Nếu chàng không kiềm chế nổi thì… có thể đi tìm nữ tử khác!
Cặp lông mi Tô Nhan rưng rưng, thần sắc nghiêm túc.
- Không đến mức đó chứ, ta lại chẳng phải tên háo sắc.
Dương Khai gượng cười.
Tô Nhan khẽ lắc đầu:
- Chàng không biết đó thôi, khi mà dục vọng nổi lên, cảm giác không có chàng bên cạnh thật là đau khổ. Hai ngày trước ta đến tìm chàng nhưng sư muội Hạ Ngưng Thường lại luôn ở cạnh đó. Vì thế bất đắc dĩ ta mới ra tay với muội. Haizz. Hy vọng khi tỉnh lại muội ấy sẽ không trách ta.
- Cảm giác đó rất mãnh liệt sao?
Dương Khai nhướn mày. Tính tình Tô Nhan như thế nào hắn đều hiểu rõ. Có thể khiến cho viên ngọc thanh khiết như băng tới tìm mình thì biết là nàng đã chịu đựng vượt quá giới hạn thế nào rồi.
- Vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức thân xác và tâm hồn đều phải run rẩy!
Tô Nhan nghiêm mặt nói:
- Vì thế nên ta không phản đối chàng đi tìm người con gái khác.
Dương Khai nghe nàng nói cũng thấy chột dạ, cũng không dám chắc chắn nên không nói thêm gì.
Tô Nhan rụt người vào lòng Dương Khai rồi lại nhìn Hạ Ngưng Thường đang nằm bên nói:
- Chẳng hạn, Hạ sư muội này là ứng cử viên số một. Ta thấy muội ấy cũng để ý đến chàng. Mặc dù luôn che mặt nhưng chắc chắn muội ấy cũngvô cùng xinh đẹp, thực lực lại không tồi, tấm lòng lương thiện, tính tình dịu dàng, chàng cũng có thể tiếp xúc nhiều với muội ấy. Nếu chàng không thể kiềm chế được lại không có ta bên cạnh thìcũng có người làm yên lòng chàng.
- Đừng có nói vậy, hậu quả không lường đâu.
Dương Khai nghĩ đến Mộng Vô Nhai lại thấy đau đầu.
- Hai người làm sao quen biết được?
Dương Khai kể lại ngắn ngọn chuyện xảy ra lần trước ở Cửu Âm sơn cốc, nhưng còn nụ hôn trong lúc ý loan tình say đó hắn không có nói đến, không phải Vì Dương Khaimuốngiấu giếm Tô Nhan chỉ bởi nó còn liên quan đến danh dự của Hạ Ngưng Thường, vì thế không thể nói lung tung được.
- Thì ra là như vậy. Vậy ta phải cảm ơn muội ấy mới đúng!
Tô Nhan nghe xong không khỏi có thiện cảm với Hạ Ngưng Thường. Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ mà Dương Khai đưa cho nàng cũng là từ Hạ Ngưng Thường mà có được.
- Đợi khi tỷ ấy tỉnh hãy thì tìm thời cơ xin lỗi vậy. Sư tỷ Hạ Ngưng Thường sẽ không trách cứ nàng đâu!
Dương Khai gượng cười nói.
- Ừ. Ta biết rồi.
- Hai người nằm ôm nhau đến nửa đếm, nói đủ thứ chuyện.
Đêm điểm canh tư,Tô Nhan đứng dậy mặc quần áo vào.
- Ta phải đi rồi!
Tô Nhan khẽ nói,rời khỏi Dương Khai, Đối với nàng mà nói cũng là một cách rèn luyện và thử thách tình cảm.
- Đừng đi vội!
Dương Khai kéo nàng vào trong, chỉ vào cây Âm Dương yêu sâmcắm bên cạnh nói:
- Cho nó một chút nguyên khí đã!
- Đây là cái gì?
Tô Nhan ngồi xổm xuống vẻ nghi hoặc nhìn Âm Dương yêu sâm, nói:
- Thật không ngờ nó cười với ta, là Thiên Địa linh vật sao?
- Ừ, một loại linh vật hấp thụ âm khí và dương khí để sinh tồn. Ở đây chỉ có dương khí, âm khí cần nàng bổ sung.
Tô Nhan cũng không chần chừ, cẩn trọng đưa tay chạm vào Âm Dương yêu sâm, nguyên khí trong cơ thể dồn vào đó khiến cho cây càng lúc càng tỏ ra sung sướng.
Một lát sau Tô Nhan thu tay về, đứng dậy ôm lấy Dương Khai.
Sau đó nàng xoay người rời đi.
Dương Khai mỉm cười nhìn bóng lưng nàng nhưng lại không giữ lại.
Đến khi Tô Nhan sắp biến mất, Dương Khai mới đột nhiên nhớ tới một chuyện liền vội vàng hỏi:
- À đúng rồi, khi nào sư tỷ Hạ Ngưng Thường mới tỉnh?
- Bình minh!
Tiếng Tô Nhan từ xa vọng lại.
Nàng không đưa Hạ Ngưng Thường đi, cố tình để lại đây, đương nhiên là muốn Dương Khai tiếp xúc với nàng nhiều một chút. Còn sau khi cô nương đó tỉnh lại, Dương Khai nên nói gì nàng cũng không cần quan tâm. Dương Khai là người thông minh, nghĩ ra một lý do, lấy được thiện cảm của nàng chẳng phải dễ dàng sao.
Rời khỏi động phủ của Dương Khai, phi lên Khốn Long Giản, Tô Nhan quay đầu lại nhìn một hồi, trong lòng vừa bất an lại vừa áy náy. Nàng có cảm giác mình đã trở thành một cô gái hư hỏng, dục vọng bừng lên liền hung hăng chạy đến tìm Dương Khai, sau khi thỏa mãn lại rời đi.
Ý nghĩ này dâng lên, mặt Tô Nhan đỏ bừng.
Tô Nhan đứng trên Khốn Long Giản không ngừng tự trách mình, Dương Khai đứng ở cửa sơn động tâm trí cũng rối như tơ vò, Suy nghĩ một lát, từng giọt mồ hôi lớn bé đua nhau chảy.
Đột nhiên hắn nhớ ra mình đã quên một việc vô cùng quan trọng.
Theo như lời Tô Nhan, nàng đã dùng thuốc mê đánh Hạ Ngưng Thường bất tỉnh nhưng nàng lại không biết thể trạng Hạ Ngưng Thường như thế nào!
Thánh thể linh dược! Vốn chính là lò thuốc tốt nhất của trời đất, phối hợp với công pháp nàng tu luyện có thể luyện hóa hết thảy năng lượng trong đất trời thành đan.
Nói về luyện dược thì Hạ Ngưng Thường giống như một bậc thầy! Người như vậy mà lại bị đánh thuốc mê đến bất tỉnh được sao?
Cho dù lúc này bất tỉnh, nhưng cũng không thể đến tận lúc hoàng hôn mới tỉnh lại. Với thể chất đặc biệt của nàng thì chỉ cần một lát sẽ tỉnh dậy.
Không thể nào!
Mồ hôi Dương Khai chảy ròng ròng…
Toàn thân bất động đứng ngoài cửa, phải đến hai canh giờ không thấy nhúc nhích, hắn muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Rất lâu sau Dương Khai mới bất giác xoay người từng bước đi về phía thạch thất.
Trong thạch thất kín mít vẫn còn lưu lại mùi thơm ấm áp.
Vừa đến gần, Dương Khai cảm thấy hơi thở của Hạ Ngưng Thường có chút gợn sóng, tuy rất nhỏ, không để ý thì cũng không thể phát hiện được, nhưng tinh thần Dương Khai lúc này đều đặt cả vào Hạ Ngưng Thường nên chút thay đổi nhỏ này sao giấu được hắn?
Thật là… xấu hổ đến chết mất.
Vuốt mặt một cái, Dương Khai lấy hết can đảm đến bên Hạ Ngưng Thường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Vị tiểu sư tỷ này sau khi đặt nằm trên giường đá, cho đến giờ vẫn nằm yên không động đậy, lồng ngực theo hơi thở phập phồng lên xuống, thân hình nhỏ bé chỉ chiếm một vị trí nhỏ của chiếc giường, hai chân thon thẳng tắp, váy dài màu lục. Khiến thạch thất trống rỗng này dạt dào ý xuân.
Dương Khai im lặng đứng nhìn nàng không chớp mắt.
Hơi thở của Hạ Ngưng Thường quả nhiên lại thay đổi. Tim đập mạnh hơn rất nhiều, đôi lông mi dài rưng rưng, khuôn mặt nàng cũng bỗng nhiên đỏ ửng.
- Haizz…
Dương Khai thở dài một hơi, cúi người sát bên tai Hạ Ngưng Thường khẽ gọi:
- Tiểu sư tỷ, tiểu sư tỷ…
Hạ Ngưng Thường vẫn nằm yên không mở mắt giống như đang hôn mê thật.
Dương Khai không biết làm thế nào, đành nói:
- Ta thật sự muốn vén chiếc khăn che mặt của nàng lên!
Từ khi biết nàng đến giờ Dương Khai chưa từng một lần ngắm qua khuôn mặt nàng. Mỗi lần xuất hiện Hạ Ngưng Thường đều dùng khăn che mặt. Ngay cả lúc trao nhau nụ hôn trong thung lũng Cửu Âm nàng cũng chỉ vén lên một góc, chứ chưa từng để lộ toàn bộ dung nhan.
Đúng là với thân thể nàng Dương Khai không thể nói là không hiếu kỳ. Nhưng hắn không phải vô vị đến mức yêu cầu được thấy dung nhan đối phương.
Giờ khắc này, Dương Khai bất đắc dĩ dùng hạ sách này, vừa nói, một tay vừa kéo tấm khăn che mặt của nàng, từ từ vén lên.
Từ đầu đến cuối động tác, Dương Khai đều luôn chú ý đến sự thay đổi của Hạ Ngưng Thường.
Nhưng cho đến khi chiếc khăn sắp được vén lên toàn bộ thì nàng vẫn không có chút phản ứng nào.
Vẫn chịu đựng được sao!Dương Khai thật sự khâm phục.
Thử đi thử lại vài lần mới biết nàng thật sự chưa tỉnh. Lúc này Dương Khai mới buông chiếc khăn ra, miệng cười quái dị nói:
- Tiểu sư tỷ, nếu thật sự nàng không tỉnh, ta sẽ… hừ hừ…
Tiếng cười đầy ẩn ý, thật thâm sâu không tả nổi.
Vừa nói Dương Khai vừa giơ mười ngón tay như bị phong đặt lên bụng Hạ Ngưng Thường lay lay, vừa chạm vừa thu, vô cùng kỳ lạ.
Hạ Ngưng Thường bất giác động đậy, khóe miệng cong lên rõ rệt.
Nhưng nàng vẫn không mở mắt, vẫn nằm bất tỉnh, mặc cho mọi sự tra tấn.
Dương Khai đe dọa một hồi lâu, thậm chí giả vờ sờ soạng lên ngực nhưng nàng cũng vẫn bàng quan.
- Được rồi, nàng hôn mê thật.
Đấu trí với nàng một hồi lâu, Dương Khai không thể không thán phục, khẽ thở dài:
- Tiểu sư tỷ, cứ ngủ đi. Đến lúc trời sáng sẽ không cò nhớ gì nữa.
Nói xong Dương Khai đi đến bên cửa động ngồi xuống.
Suốt đêm không xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi bình minh, Dương Khai lại đến bên Hạ Ngưng Thường, không khỏi im lặng.
Thật khó cho nàng, giữ tư thế bất động này suốt nửa cả đêm, không biết người có bị tê dại không. Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Khai giúp nàng trở mình, đặt nàng nằm nghiêng trên giường đá.
Xong xuôi đâu đó, Dương Khai mới đi ra ngoài, trèo lên trên Khốn Long Giản.
Về Hạ Ngưng Thường thì Dương Khai không lo lắng gì cả. Bất luận nàng tỉnh táo hay hôn mê thì cũng vậy. Vị tiểu sư tỷ này tính tình đơn giản, cho dù có phá vỡ chuyện tốt giữa mình với Tô Nhan thì cũng không gây uy hiếp gì cho mìnhca.
Đi thẳng đến Lăng Tiêu các, khi đi qua Cống Hiến đường, Mộng Lão đầu nhiệt tình gọi:
- Tiểu Dương Khai…
Sắc mặt Dương Khai đột nhiên thay đổi, lòng bàn chân lạnh ngắt, trong phút chốc đã chạy mất tăm tích.
- Chạy gì chứ…
Mộng Vô Nhai nhíu mày nghĩ mãi cũng không biết mình đãđắc tội gì với hắn.
Lão làm sao biết được Dương Khai vì việc đêm qua nên giờ rất sợ hãi.
- Chào Mộng chưởng quầy!