Nhờ vào tác dụng to lớn của Ngạo Cốt Kim Thân, Dương Khai chống đỡ, phản kháng hết lần này tới lần khác. Chẳng qua là kinh mạch và huyết nhục toàn thân đều đau đớn vạn phần như bị lửa thiêu.
Hắn không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, nhưng có thể chắc chắn là, nếu cứ như vậy trong thời gian dài, mình chắc chắn sẽ bị thiêu chết. Vì năng lượng nóng bức trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức mình mơ hồ có chút không thể chịu đựng được.
Ngẫm lại cảm thấy vô cùng nực cười. Người tu luyện Chân Dương quyết lại bị năng lượng thuộc tính dương thiêu chết. Nhưng là chuyện lạ thiên cổ, nói ra sợ không ai tin.
So với Dương Khai, Tô Nhan lại càng không chịu nổi. Nếu không phải mỗi lần Dương Khai nhân lúc đầu óc mình tỉnh táo đánh thức nàng thì nàng đã không thể tiếp tục kiên trì từ lâu rồi.
Dù là vậy, tình hình của Tô Nhan càng ngày càng tệ.
Lại là một lần tỉnh táo trở lại, chưa đợi Dương Khai mở miệng gọi Tô Nhan, bất ngờ phát hiện ra nàng đã đến trước mặt mình nửa thước từ lúc nào không biết. Quỳ nửa người trước mặt mình, hơi thở thô trọng, ánh mắt mê ly, đang đưa một bàn tay ra sờ lên trán mình.
Có thể thấy, động tác của nàng là vô thức. Nàng cũng vẫn đấu tranh phản kháng. Bàn tay mềm mại sờ vào mang theo một cỗ hàn ý dày đặc, ngay cả trên móng tay cũng đóng một lớp tuyết trắng, ngón tay nhỏ bé lại đang run rẩy.
Thỉnh thoảng, động tác của nàng lại dừng lại, khuôn mặt hiện ra vẻ khổ sở. Cứ mỗi lúc như vậy, tiếng rên rỉ như có như không liền phát ra từ cổ họng nàng.
- Tô Nhan!
Dương Khai vẫn kêu như cũ, thanh âm lại nhỏ hơn mấy lần trước rất nhiều. Hắn cũng không biết đây có phải là sự nhỏ hen hèn mọn của mình đang tác quái không, luôn cảm thấy có chút chột dạ và áy náy.
Chính tiếng gọi này cũng lại khiến cho đôi mắt của Tô Nhan hồi phục chút thần trí. Nàng nhìn thấy động tác của mình, nàng cũng thấy sự thương hại và nhu tình trong đôi mắt của Dương Khai.
- Ta muốn, ta không thể kiên trì được nữa rồi.
Lần đầu tiên Tô Nhan nói ra một câu hoàn chỉnh.
Dương Khai nhìn nàng, lộ ra tia cười rồi lại đưa tay ra, nắm chặt lấy tay của Tô Nhan.
Khoảnh khắc hai người có sự tiếp xúc, hỏa long và băng hoàng trong cơ thể hai người một lần nữa lại truyền ra tiếng long gầm, phượng hót. Cơ thể run lên, thần thức nhanh chóng phục hồi lại.
Nhìn nhau, Dương Khai không buông tay, Tô Nhan cũng không buông tay. Mười ngón tay đan vào nhau không rời.
Họ đều biết, một khi buông nhau ra thì sẽ tiếp tục sự khổ sở và đấu tranh như lúc nãy.
Trong lòng hình thành một tình cảm khác thường, khiến hai người đều cảm thấy ấm áp.
- Sẽ không hối hận chứ?
Dương Khai khẽ cười hỏi, nắm chặt lấy tay Tô Nhan. Bàn tay nhỏ nhắn ấy rất lạnh lẽo, nhưng lại mềm mại, nắm rất thoải mái.
Tô Nhan đỏ mặt nhắm mắt, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Dương Khai khẽ dùng lực, nhờ vào lực này, Tô Nhan nhẹ nhàng bay tới, ngồi vào lòng Dương Khai. Một tay Dương Khai nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, một tay đỡ lưng nàng.
Một cơ thể nóng như lửa, một cơ thể lạnh như băng, ôm chặt lấy nhau, nhưng dường như đang dung hòa lẫn nhau, cảm giác không nói nên lời đang thăng hoa.
Tuy thần thức đã khôi phục lại rõ ràng, nhưng sự khác thường trong cơ thể hai người vẫn như trước. Đó là sự kỳ vọng và nhu cầu lẫn nhau.
- Tô Nhan!
Dương Khai nhẹ giọng thủ thỉ, thanh âm có phần căng thẳng và run rẩy.
Dù sao lần đầu tiên trải qua chuyện này, hắn cũng không biết phải làm như thế nào.
Tô Nhan không nói, chỉ rúc đầu vào vai Dương Khai.
Hai người ngẩn ngơ hồi lâu, Dương Khai mơi đưa một cánh tay ra, vòng sau cổ nàng, sau đó chậm rãi đặt nàng xuống.
Nằm nghiêng xuống, Tô Nhan nhắm mắt, hàng mi chớp chớp, sắc mặt cũng căng thẳng vạn phần. Hai bàn tay xoắn lại trên bụng, không chịu buông.
- Đừng căng thẳng!
Dương Khai không kìm được cười, thấy bộ dạng này của nàng, mình lại thoải mái rất nhiều. Vừa nói, vừa thởi hổn hển, áp thẳng lên môi Tô Nhan.
Môi chạm môi, cơ thể Tô Nhan bỗng cứng đờ.
Dương Khai nhẹ nhàng vỗ về tay nàng, truyền đạt sự an ủi của mình. Một lúc lâu sau, nàng mới từ từ thả lỏng.
Lúc này Dương Khai mới cạy mở hàm răng của nàng, thản nhiên trêu chọc nàng.
Từng tiếng nức nở không bị khống chế quanh quẩn trong đại điện, hai tay Tô Nhan cuối cùng cũng duỗi ra, vòng lấy cổ Dương Khai, mãnh liệt đáp trả.
Lúc này, nàng hoàn toàn phá vỡ hình tượng băng thanh ngọc khiết trong mắt Dương Khai. Khát khao sự nóng bức kia đã khiến nàng không thể duy trì bản tính của mình.
Từng lớp y phục bị cởi bỏ, bị Dương Khai tùy tay vứt sang một bên, hỗn độn như chính cảm xúc của hai người.
Sau khi lớp y phục cuối cùng được cởi bỏ, khuôn mặt ửng đỏ của Tô Nhan có phần chuyển sang tím. Một tay che trước ngực, một tay chắn bụng dưới, một lần nữa lại run lên.
Hai mắt Dương Khai hừng hực đánh giá, trong lòng thầm cảm thán sự khẳng khái và nhân từ của tạo hóa. Thân thể của Tô Nhan dường như hội tụ những tinh hoa ưu tú nhất trên thế gian, hoàn mỹ không tỳ vết.
Mỗi một tấc da thịt nàng đều trắng sáng như sứ, đôi gò bồng đảo bị che đậy không to không nhỏ, vừa phải, vùng bụng phẳng lỳ không chút dư thừa, mềm mại mịn màng như tơ lụa tuyệt mỹ, khiến người ta không thể buông tay.
Giờ phút này, thân thể nàng tỏa ra một luồng hồng quang xuân tình khác thường.
Dương Khai đưa tay cầm lấy cánh tay đang che trước ngực, Tô Nhan hơi chống cự rồi lại để mặc, duy chỉ có hàng lông mi chớp động liên tục.
Tuy quá trình ngắn ngủi nhưng lại khiến Dương Khai có một sự kích thích khinh nhờn thần thánh. Nếu như lần này không có được Tryền Thừa song tu cùng nàng, nữ tử cao quý lạnh lùng như nàng, mình làm sao có cơ hội tiếp cận? Nhưng bây giờ, mình không những có thể tiếp cận, thậm chí có thể có được.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Dương Khai không thể nào khống chế tâm tình của bản thân, yết hầu truyền ra tiếng gầm nhẹ như mãnh thú, ôm lấy thân thể Tô Nhan, ngồi dậy trong tiếng kinh hô của nàng, sau đó đặt nàng trên đùi mình.
- Tỷ chịu đựng một chút, ta nghe nói hơi đau!
Dương Khau không quên dặn dò.
Tô Nhan không thể không gật đầu, từ đầu chí cuối đều không dám mở mắt.
Dưới sự dẫn dắt của Dương Khai, cơ thể của nàng từ từ đi xuống dưới.
Cơ thể như bị một thanh trường thương từ từ đâm vào, cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền đi khắp cơ thể. Tô Nhan lập tức không yên, ngồi thụp xuống.
Trong phút chốc, tiếng kêu khủng khiếp hét ra từ miệng Tô Nhan, nhưng nàng lại cắn răng chịu đựng. Nàng dùng hai tay ôm lấy cổ Dương Khai, cơ thể co rút, hai giọt nước mắt run rẩy chảy xuống từ khóe mắt.
Lúc này, nàng hận không thể đấm cho Dương Khai một trận.
Cái gì mà hơi đau một chút? Rõ ràng là đau như xé ruột xé gan!
Nàng không nhúc nhích, Dương Khai cũng không dám động đậy, hai người cứ giữ tư thế như vậy.
Rất lâu sau, cảm giác đau đớn mới dần dần giảm đi, thay vào đó là một cảm giác kỳ lạ và sự trống rỗng trong cơ thể. Đây là một thể nghiệm, một cảm giác trước nay chưa từng có. Cảm giác này khiến nàng muốn vặn vẹo thân mình, nhưng lại xấu hổ.
- Vận chuyển Hợp Hoan công!
Thanh âm bình thản của Dương Khai truyền vào tai khiến Tô Nhan hoảng hốt, vội vàng mở mắt nhìn hắn. Phát hiện tuy ánh mắt nam nhân trước mặt mình ngập tràn thú tính, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng trong đôi mắt ấy vẫn có một tia trấn định, mang theo rất nhiều sự đau lòng và thương tiếc.
Trong lòng bất giác vui mừng! Tô Nhan khẽ gật đầu, cùng Dương Khai vận chuyện công pháp song tu vừa mới có được kia.
Công pháp vừa vận chuyển, Dương Khai và Tô Nhan đều không tự chủ rên lên một tiếng. Giờ phút này, hỏa long gào thét và băng hoàng chộn rộn trong cơ thể bỗng nhiên ổn định trở lại, khiến cho cảm giác mệt mỏi trong lòng bỗng nhiên biến mất, thay vào đỏ là sự thư sướng, thoải mái.
Hai cơ thể trần trụi, dính sát vào nhau, nguyên khí hùng hồn trong cơ thể hai người du tẩu không ngừng, giao hòa cho nhau.
Tuy tư thế thân mật, nhưng giờ phút này nét mặt của hai người lại đều trang nhiêm, chăm chú, dụng tâm dẫn dắt nguyên khí chuyển động, không hề có ý gì khác.
Nhờ vào sự kết hợp cơ thể, Dương Khai có thể rõ ràng cảm nhận được sự lớn mạnh của Tô Nhan! Hàn Kính khí trong cơ thể nàng vượt gấp trăm lần trữ lượng trong kinh mạch mình. So sánh với nàng, mình giống như một đứa trẻ đang chập chững tập đi, yếu ớt không chịu nổi một kích.
Chắc chắn là Tô Nhan đã phát hiện ra tình hình này nên lúc vận chuyện công pháp, nàng đều không dám nhanh quá mức. Tất cả đều lấy ý chí của Dương Khai làm chủ, chỉ e tốc độ quá nhanh, hắn không chịu được.
Sự vận chuyển công pháp, không những có thể khiến hai người cảm nhận được tình hình cơ thể của nhau, mà còn khiến tinh thần của hai người đều có chút giao hòa. Cảm giác xa lạ ban đầu bỗng biến mất, cả hai đều cảm thấy đối phương dường như là người quan trọng nhất với mình trong đời. Cảm giác này rất tự nhiên, không hề đột ngột.
Cứ một chu thiên, lại một chu thiên, hỏa long trong nội thể Dương Khai, băng hoàng trong nội thể Tô Nhan đã dần dần biến mất. Hai cỗ năng lượng khổng lồ này không còn ở lại trong kinh mạch nữa, cũng không chìm trong đan điền, không biết đã đi đâu.
Tác dụng của chúng, dường như muốn bức hai người Dương Khai và Tô Nhan tu luyện Âm Dương Hợp Hoan công này. Lúc này hai người đang tu luyện, chũng cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nhưng Dương Khai cảm thấy chắc là chúng sẽ không biến mất, chỉ là không biết ẩn nấp ở đâu.
Tiếp tục vận chuyển Hợp Hoan công, Chân Dương nguyên khí trong cơ thể Dương Khai và Hàn Băng Kính trong cơ thể Tô Nhan đã thay thế hỏa long và băng hoàng, lưu động dung hợp trong kinh mạch.
Nhưng vì thực lực của hai người cách nhau quá nhiều, sau khi nguyên khí trong kinh mạch của Dương Khai tràn vào cơ thể Tô Nhan, căn bản không có tác dụng gì, như đá ném vào biển rộng, không thấy tung tích đâu.
Phát hiện này khiến Dương Khai hơi lúng túng.
- Cứ từ từ, không cần vội!
Trong đầu vang lên thanh âm ôn nhu của Tô Nhan, dường như nàng hiểu được suy nghĩ của Dương Khai, thông cảm an ủi.
Dương Khai im lặng không nói, trực tiếp điểm phá mười giọt Dương dịch trong đan điền.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!