Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

CHƯƠNG 762: GIẢI THÍCH ĐI…

Đinh Nhị Cẩu cũng không biết trong nội tâm Dương Hiểu nghĩ như thế nào, đương nhiên, hắn càng không biết Cổ Thanh Sơn khi nhân hắn làm con nuôi, như vậy là có ý gì, nhưng có một điều hắn biết rất rõ, đó chính là Cổ Hiểu Manh rất đối chọi với hắn gây nên phiền phức, hơn nữa là cái loại phiền này ăn sâu đến trong xương tủy của nàng, về chuyện này làm cho Đinh Nhị Cẩu trăm mối ngỗn ngang, bài toán này hắn vẫn chưa có cách giải, theo lẽ thông thường mình là ân nhân cứu mạng của nàng , cho dù là không lấy thân báo đáp, nhưng ít nhất cũng không nên buông lời ác độc với mình chứ..

…………………………………………………………………………………………

Đinh Nhị Cẩu gõ cửa, đến trước phòng làm việc của Thạch Aí Quốc, pha cho ông ta một ly cà phê, rồi mới trình bày đến bản thảo mà mình đã viết xong về một số ý kiến đề nghị đến vấn đề giải tỏa và di dời các hộ dân ở TP Hồ Châu giao cho Thạch Aí Quốc.
- Ôi!!! A … viết xong nhanh như vậy à ?

Thạch Aí Quốc tán thưởng nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra .

- Mấy ngày nay công việc tương đối nhiều, cho nên em soan thảo hơi trễ nãi, có thể còn có vài chỗ suy tính không phải toàn diện, xin mời chủ tịch tham khảo.

Đinh Nhị Cẩu không có chút nào có ý kiêu căng, trên thực tế, trong lòng của hắn rất thấp thỏm, bởi vì tối hôm qua chuyện hắn nhận Cổ Thanh Sơn làm cha nuôi việc này vẫn còn là một chuyện bí mật , tuy Cổ Thanh Sơn không có dặn dò gì cả, nhưng Đinh Nhị Cẩu tuyệt đối cũng không muốn đem chuyện này lung tung khắp nơi cho người biết .

Tại vì chuyện này người biết càng ít càng tốt, sẽ giảm thiểu rất nhiều phiền toái , nhưng khi hắn càng sợ phiền toái, thì phiền toái lại càng không có buông tha cho hắn .

Vừa mới trở lại phòng làm việc của mình, điện thoại di động reo vang, xem xét là một số điện thoại xa lạ, vốn hắn không muốn tiếp, nhưng lại sợ nhỡ có người tìm gặp Thạch Aí Quốc, đây là một quy định, bình thường có rất ít người gọi điện thoại trực tiếp cho Thạch Aí Quốc, mà trước tiên là gọi điện thoại thông qua Đinh Nhị Cẩu tại đây, sau đó để cho Đinh Nhị Cẩu sắp xếp thời gian đi gặp chủ tịch .
- Xin lỗi..là vị nào?

Đinh Nhị Cẩu khách sáo hỏi.

- Tôi đang ở tại quán café đôi diện ủy ban thành phố chờ anh, hi vọng anh có thể đi ra gặp mặt, để tôi nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

- Ưʍ.. thật xin lỗi, tôi nghe mà chưa hiểu được, cô là ai vậy?

- Đinh Trường Sinh, anh cố tình không biết ai sao? Đã nhận cha nuôi còn không nhận ra giọng nói của tôi? Hay là muốn tôi đi vào trong tìm anh?

Cổ Hiểu Manh không nhịn chút nào.

- Há, là chị Hiểu Manh à, hiện giờ tôi đang bận, chờ đến giữa trưa được không? Lúc đó tôi được nghỉ trưa được một tiếng…

- Dừng lại, tôi không phải là chị Hiểu Manh của anh, quan hệ của chúng ta không có thân thiết đến tình trạng đó, được rồi… tôi ở chỗ này chờ anh đến trưa , nếu đến lúc đó anh không có ra, tôi sẽ trực tiếp đi vào tìm anh, có một số việc anh cũng không muốn cho dư luận biết chứ ?
- Được…được, đợi tí nữa tôi ra đi tìm chị, bình tĩnh chớ nóng, uống chút cà phê trước đi, xem như tôi mời khách được không, xin chờ một chút.

"Tút tút tút . . ."

Đinh Nhị Cẩu nói còn chưa hết, thì bên kia đã cúp điện thoại .

Đúng là không có lễ phép, nghĩ đến tối hôm qua tại nhà của Cố Thanh Sơn với cái bản mặt một đống của Cổ Hiểu Manh, trong nội tâm hắn liền cảm thấy bực bội, tay cầm điện thoại lên vốn định gọi cho Cổ Thanh Sơn, nhưng hắn ngẫm lại lại cũng không cần thiết, chút chuyện nhỏ này nếu nói cho Cổ Thanh Sơn biết, đoán chừng trong nhà bọn họ mối quan hệ lại bắt đầu nháo nhào , nghĩ tới nghĩ lui, hắn đoán nguyên nhân vì sao Cổ Hiểu Manh không chào đón chính mình, chẳng qua là muốn hắn cút xa chừng nào tốt chừng nấy chứ, chứ có gì ghê gớm lắm đâu .
Sau khi tan việc, Đinh Nhị Cẩu đi thẳng thẳng đến quán cà phê, hắn cũng không thể biết được nếu Cổ Hiểu Manh nổi giận sẽ náo loạn gây nên hậu quả gì không, quan trọng là câu chuyện nàng bị bắt cóc, khi ấy Đàm Quốc Khánh ám chỉ cho người cảnh sát kia dùng súng bắn chết kẻ hiềm nghi, điều này đã nói lên Cổ Hiểu Manh bị bắt cóc không phải là một việc ngẫu nhiên đơn giản, mà dự đoán là có âm mưu, hơn nữa còn đã giất người diệt khẩu, cho nên nếu bây giờ cứ để cho Cổ Hiểu Manh chạy loạn khắp nơi thì thật đúng là không an toàn, bây giờ nếu là bởi vì chờ hắn mà rủi xảy ra chuyện, như vậy thì hắn cũng gánh không nỗi trách nhiệm này.

Nhưng khi bước vào quán cà phê, hắn không có nghĩ tới còn có Đường Tình Tình rõ ràng đã ở đó, xem ra là cô gái cũng bị Cổ Hiểu Manh gọi tới .
- Đường Tình Tình, em cũng ở đây à?

- Gọi tôi là cái gì? Ngươi có biết tôi so với Cổ Hiểu Manh còn lớn hơn một tuổi, về sau phải gọi là chị Đường, hì hì …không thể tưởng được, bây giờ hai người rõ ràng trở thành quan hệ thân thiết như thế này, Đinh Trường Sinh …nhìn không ra, anh còn có bản lãnh này a, ha ha….

- Cái gì mà gọi là bản lãnh này, anh có bản lãnh gì đâu, đừng có nói nhảm ah.

Đinh Nhị Cẩu ngồi trên ghế sa lon, đối diện với Cổ Hiểu Manh đang dùng ánh mắt đại cừu thâm mặt nhìn hắn, Đinh Nhị Cẩu quyết định dùng bất biến ứng phó vạn biến .

- Tình Tình, cậu đến bên kia chờ tôi chút, tôi cùng vị tiên sinh này nói mấy câu chuyện riêng cái.

Cổ Hiểu Manh nãy giờ chưa từng nhìn qua Đường Tình Tình, thẳng tiếp hạ lệnh trục khách .

Đường Tình Tình kỳ quái nhìn qua Cổ Hiểu Manh, lại nhìn qua Đinh Nhị Cẩu, trong lúc này nàng cũng không có hiểu rõ đến cùng chuyện gì xảy ra, nhưng lại phải rời khỏi…
- Không cần đi đâu hết, chị Hiểu Manh, cứ nói thẳng ra đi, tôi nghĩ chuyện gì thì có một nhân chứng cũng tốt vậy, đúng không?

- Vậy thì tốt, đây chính là tự miệng anh nói, nếu tôi nói có khó nghe, mất mặt thì đừng có trách tôi, vì tôi đã cho anh cơ hội rồi…

Cổ Hiểu Manh sắc mặt sương lạnh nói .

Đinh Nhị Cẩu gật gật đầu, không nói thêm, ra hiệu Cổ Hiểu Manh nói tiếp .

- Đinh Trường Sinh, tối hôm qua anh nhận cha mẹ tôi làm cha nuôi mẹ nuôi.. rốt cuộc là vì cái gì? Có phải là coi trọng địa vị cha của tôi, để khi có thời cơ thích hợp thì đề bạt, giúp anh thăng quan?

Cổ Hiểu Manh mở miệng thẳng tới điểm yếu hại, đây cũng là góc độ suy tính thông thường của mọi người, ít nhất là Đường Tình Tình hiện giờ cũng đang suy nghĩ như vậy, bằng không một người từ bên ngoài đến TP Hồ Châu công tác , không có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà sau này sẽ được lên chức?
- Tôi phải nói lời nói thật?

- Đương nhiên, tôi muốn nhìn anh tự giải thích như thế nào.

Cổ Hiểu Manh cao ngạo ưỡn ngực dường như nắm được thóp của hắn, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới phát hiện ra điều mà lâu nay hắn vẫn không có thấy, đó chính là bầu vú của Cổ Hiểu Manh rất săn chắc đứng thẳng lại không có chút nào nhỏ, ở một mức độ nào đó còn vượt trội hơn bầu vú của Dương Hiểu mẹ của nàng, không đơn thuần chỉ là tướng mạo, còn có dáng người, những thứ khác không nói, trước mắt hắn với đôi bầu vú đầy đặn nảy nở, so tối hôm qua Dương Hiểu không có mang nịt ngực còn lớn hơn, điểm này cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện.

- Ừm..tôi bây giờ là thư ký của chủ tịch TP, làm tốt vài năm sau, thăng chức làm một chánh xử cấp hẳn là không thành vấn đề, tôi chỉ là dân quê không có mối quan hệ trong quan trường , làm một chánh xử cấp cho đến khi về hưu, đã không tệ, tôi chưa từng có nghĩ tới phải làm thế nào để mau lên chức, càng không vì làm quan, mà loạn nhận người làm cha nuôi đấy, dù là cha nuôi thì cũng là cha, nếu đã nhận biết, thì sau này cũng phải nuôi phụng dưỡng cho người đến lúc mất đấy, chị cho rằng tôi đây là đùa giỡn chuyện như vậy?
Đinh Nhị Cẩu bất mãn nói .

- Ai , Đinh Trường Sinh, sẽ không phải là anh coi trọng tài sản nhà của Cổ Hiểu Manh nha?

Đường Tình Tình phụ giúp Cổ Hiểu Manh nói thêm vào…

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!