Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

CHƯƠNG 533 : NGƯỜI TÍNH KHÔNG BẰNG TRỜI TÍNH.

La Hương Nguyệt và La Gia Nghi nghe được Lâm Xuân Hiểu nói như thế, trong trong lòng hơi hồi hộp, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, thừa dịp Lâm Xuân Hiểu bưng chén trà lên uống, hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, quyết định chuyện này tạm thời không đề cập nữa .

Thế nhưng dù các cô không muốn nói ra, không có nghĩa là Lâm Xuân Hiểu không muốn nhắc tới, Lâm Xuân Hiểu cũng thấy La Hương Nguyệt nếu ở bên ủy ban huyện làm chủ nhiệm phòng văn thư và nghiên cứu dự án, thì có lẽ là tài nghệ về ghi chép, soạn thảo văn bản làm báo cáo rất tốt, mà mình thì sau khi đến Huyện Hải Dương này một thời gian, cũng chưa lựa chọn được người thư ký, nếu kéo dài tình trạng này thì không ổn định, nhân dịp La Hương Nguyệt và La Gia Nghi là bằng hữu bạn bè, thì có có thể tín nhiệm được, để sau khi quay về, điều tra thêm một chút quan hệ của La Hương Nguyệt xem có thể điều tới làm thư ký của mình, dần dần rồi tính sau vậy.
– La Hương Nguyệt, nếu cô thật muốn chuyển sang công tác khác, tuy không xuống dưới cơ sở, nhưng nếu bên huyện ủy thì như thế nào đây?

Lâm Xuân Hiểu hỏi.

– Làm bên huyện ủy?

La Hương Nguyệt không biết Lâm Xuân Hiểu có ý gì, cho nên cũng không dám tùy tiện đáp lời.

– Ai da… thôi ăn cơm đi, đừng bàn đến công việc nữa

. La Gia Nghi kịp thời xen vào nói .

Lâm Xuân Hiểu mỉm cười, cũng nhận ra được, La Gia Nghi hôm nay đến Huyện Hải Dương chủ yếu là vì giúp cho công tác của cái gọi là bằng hữu này đấy, thấy bây giờ không còn có hy vọng, cho nên nàng ta không muốn nhiều lời nữa, nhưng La Gia Nghi đã há miệng ra nhờ vả, cô cũng phải có sựt bày tỏ, nếu đem La Hương Nguyệt làm thư ký cho mình thì cũng không tệ, ít ra cũng có người lãnh đạo đỡ đầu cho ngươi, nếu như la Hương Nguyệt còn ở bên ủy ban huyện bên kia, thì chỉ là một chủ nhiệm phòng văn thư và nghiên cứu dự án, còn không biết đến ngày nào sẽ có vị chủ tịch huyện huyện cất nhắc đưa lê ? Cho nên tình trạng nếu không thay đổi công tác cũng không phải là chuyện tốt, đây là Lâm Xuân Hiểu đang nghĩ cách.
Ba người sau khi ăn xong, La Gia Nghi cùng La Hương Nguyệt liền cáo từ, La Gia Nghi cũng kịp thời đem tình huống sau cuộc gặp với Lâm Xuân Hiểu thông cáo cho Đinh Nhị Cẩu biết, nàng cũng biểu thị thật xin lỗi không có thể giúp thêm được gì cho hắn, đồng thời nói cho hắn biết một tin tức khác, chính là Hạ Phi người này cũng không dễ trêu vào, tại văn phòng ủy ban thành phố danh tiếng của y rất tệ, do vậy đã lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường mà cũng không ra trò trống gì, lần này xuống dưới cơ sở rất rõ ràng là được phái đi đáng bóng tên tuổi đấy, để cho Đinh Nhị Cẩu trước đó có tư tưởng mà chuẩn bị.

Có một số việc chính là như vậy, người tính không bằng trời tính, trãi qua chuyện của La Hương Nguyệt làm cho Đinh Nhị Cẩu bị đả kích khá nặng, nhưng không còn có cách nào, vốn chuyện này là một nước cờ hiểm, nhưng thành công được hay không, thì không phải là hắn định đoạt được.
– Không sao đâu chị Tư Nghi, cám ơn chị rất nhiều, bận rộn như vậy mà sắp xếp thời gian giúp tôi, sau này nếu có thời gian, xin mời chị đến thăm thị trấn Lâm Sơn, lúc đó tôi sẽ chiêu đãi chị, tại đây có thể cùng nhau đi dạo quanh cũng có cảnh đẹp không ít, chị có thể giải sầu khuây khỏa đấy.

– Được rồi, lần sau nếu có cơ hội, bây giờ tôi phải về TP Bạch Sơn trước rồi, xin hẹn gặp lại.

Cuộc điện thoại thứ hai gọi tới là của La Hương Nguyệt, nàng chờ đến khi La Gia Nghi cất bước mới gọi cho Đinh Nhị Cẩu.

– Chủ tịch Đinh, lần này kế hoạch của em tính, không bằng người khác tính rồi, vậy là chị không giúp được gì cho em rồi, tự mình cầu phúc đi nha…hì.

La Hương Nguyệt cũng không có bao nhiêu ảo não buồn phiền, bởi vì việc điều chuyển thành công thì đối với nàng có lợi, nhưng không làm được đối với nàng cũng không có tổn thất gì .
– Chị thì không sao, nhưng có biết là việc này em phí hết bao nhiêu sức lực, La Gia Nghi còn thiếu em một nhân tình, nhân dịp này em mới có cơ hội để dùng, không ngờ tới bên trên đầu còn có người khác, coi như là mất cả chì lẫn chài, chỉ còn cái trứng thôi hoắc…

– Em mới là cái trứng thối đấy, bất quá chị thấy chuyện này hình như vẫn còn chưa có yên đâu , hôm nay lúc nói đến vị trí Phó chủ tịch thị trấn, Lâm bí thư nói vị trí này hiện tại là không thể nào điều chị xuống tiếp nhận được, vì mới vừa mới có lãnh đạo gửi gấm người, nhưng bí thư Lâm lại hỏi chị, nếu điều chuyển qua huyện ủy thì có chịu không ? Xem ra cô ấy rất là nên nang mặt mũi của La Gia Nghi, muốn kiếm vị trí khác bù lại cho chị, chị cũng chưa biết là điều chuyển công tác gì ở bên huyện ủy nữa.
– Tại trong huyện ủy? Bí thư Lâm thật sự là nói như vậy?

Đinh Nhị Cẩu động linh cơ một cái hỏi.

– Đúng vậy a, chính là hỏi tại qua bên huyện ủy được hay không?

– Vậy chị trả lời như thế nào?

– Chị vẫn còn chưa kịp lên tiếng, thì đã bị La Gia Nghi đánh gãy câu chuyện rồi, việc này về sau tính đi.

La Hương Nguyệt suy nghĩ rồi nói ra .

Đinh Nhị Cẩu cũng trầm ngâm không có nói thêm gì, chỉ an ủi La Hương Nguyệt vài câu, cũng không biết là tự an ủi mình hay là an ủi người ta, việc này cứ như vậy tạm gác lại .

Về thành lập phòng xúc tiến chiêu thương, Vương Bạch Lệ đương nhiên cũng không có ý kiến gì với hắn, Hướng Cương cũng không có ý kiến, dù sao hiện tại bất kỳ chỗ nào, việc chiêu thương cũng đều là trọng yếu nhất, đặc biệt là ở thị trấn Lâm Sơn không có một nền công nghiệp trụ cột tại địa phương, tuy có mảng diện tích rộng lớn để đó không dùng, lại không có nền tảng gì để phát triễn công nghiệp cục bộ tại địa phương, nếu như không dựa vào kêu gọi đầu tư chiêu thương từ bên ngoài đến, sự phát triển kinh tế nhất định sẽ cực kỳ rất chậm.
– Về vấn đề thành lập phòng chiêu thương, tôi không có ý kiến, nhưng chúng ta bây giờ dù sao chỉ là một thị trấn, về vần đề chiêu thương này, vẫn phải thôn qua trên huyện để cùng nhất trí thì tốt hơn, cho nên việc thành lập văn phòng chiêu thương, nhất định phải có sự hổ trợ của phòng chiêu thương huyện, để chúng ta sau này trong quá trình chiêu thương mới có danh chính ngôn thuận, dù sao thì phòng chiêu thương của huyện cũng có uy tín hơn phòng chiêu thương thị trấn của chúng ta rất nhiều, có đúng không?

Vương Bạch Lệ sau khi tổng kết nói.

– Bí thư Vương nói về điều này, tôi rất tán thành, sau khi thành lập văn phòng chiêu thương, lập tức sẽ cùng phòng chiêu thương của huyện kết nối liên lạc , còn có một vấn đề, đó chính là cái văn phòng này, ai sẽ là tổng phụ trách, dù sao cũng phải có một người chịu trách nhiệm chung chứ.
Hướng Cương hỏi, đây là bí thư Vương Bạch Lệ họp hội ý, cho nên ba người dễ dàng đạt thành nhất trí, còn những cán bộ khác trên cơ bản cũng dễ nói rồi.

Đinh Nhị Cẩu muốn cho La Hương Nguyệt tới thị trấn Lâm Sơn là muốn để cho nàng phụ trách phòng chiêu thương, nhưng bây giờ đã không được như mong muốn, xem ra là phải thay đổi kế hoạch rồi, trên nguyên tắc hắn không muốn đem quyền lợi xúc tiến chiêu thương nhường cho những người khác, cho nên với câu hỏi này của Hướng Cương hắn cũng chưa nói trước được gì .

Do đó tạo thành một cục diện bế tắc, thành lập phòng làm việc chiêu thương là do Đinh Nhị Cẩu đề nghị, thông thường thì Đinh Nhị Cẩu là người phụ trách đứng đầu ủy ban thị trấn thì đương nhiên do bên ủy ban nắm giữ, nhưng Hướng Cương đem vấn đề này ném ra ra đã có dụng ý rất rõ ràng, đem việc này quyết định cho rỏ luôn, để nhìn xem bí thư Vương Bạch Lệ có ý kiến gì không..
Nếu Vương Bạch Lệ muốn tự mình nắm giữ ấn soái, thì Hướng Cương và Đinh Nhị Cẩu vẫn không nói được gì, nhưng Vương Bạch Lệ đã là rất thức thời với lại cô với Đinh Nhị Cẩu dù gì cũng đã dính nhau vào một chân, cho nên cơ hồ là không do dự, liền chỉ định người tổng phụ trách này chính là Đinh Nhị Cẩu.

– Chủ tịch Đinh, dì thấy được chuyện này cũng là do cháu đảm nhiệm thì tốt hơn, dì biết là chuyện bên ủy ban tương đối nhiều, cháu chịu thêm vất vả một chút, chuyện nào cụ thể có thể để cho người khác đi làm, còn cái văn phòng chiêu thương này cần đến người nào, cháu cứ nói với dì, công tác xúc tiến chiêu thương không thể chậm trễ, thị trấn Lâm Sơn Trấn chúng ta đã bị tụt hậu một mảng lớn rồi, hàng năm lúc trong huyện mở ra cuộc họp tổng kết kinh tế thì thị trấn đều bị nêu tên, xem ra năm nay cũng khó mà tránh khỏi, chúng ta chỉ hi vọng đến sang năm, là lúc nêu danh đó là lời khen ngợi chứ không phải chê bai chúng ta nữa.
Vương Bạch Lệ nửa đùa nửa thật nói, để cho ở giữa ba người có hào khí dễ cảm thông hơn .

– Bí thư Vương, cám ơn dì, cháu cũng biết trọng trách này không nhẹ, nhưng có dì và phó bí thư Hướng ủng hộ, cháu có lòng tin, chuyện này cháu sẽ làm được.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!