Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

CHƯƠNG 438: ĐI NGAY RA NGOÀI…

Sự việc xảy rất nhanh chỉ trong vây giây đồng hồ, Đinh Nhị Cẩu không có kịp tới và ngăn lại, dù là Đinh Nhị Cẩu bây giờ đã sành đời, nhưng bị Tôn Hải Anh hành đông trực tiếp như vậy biểu đạt vẫn bị làm cho hắn sợ ngây người, cho nên vội vàng đứng định đứng lên vượt qua bàn công tác đi về hướng Tôn Hải Anh, ý của hắn là nhanh đi khuyên nhủ nàng, tốt nhất có thể giúp nàng kéo xuống, nhưng không để ý đến cái chân bàn nên bị vấp một chút, người hơi loạng choạng khụy quì xuống, nhưng do Tôn Hải Anh hiểu sai ý tứ của hắn, nên cô liền tiến đến sát bên hắn, hai tay liền ôm chặt lấy đầu hắn ghịt sát vào đằng trước cái cái mu của mình mình, lúc này thì miệng của hắn như đặt lên hôn lên đặt lên cái âm hộ của cô, tuy rằng bên ngoài cái quần dài nhưng làm thành bộ dáng tư thế này rất là mờ ám, Đinh Nhị Cẩu như có thể ngửi được một mùi đặc hữu riêng biệt hăng hăng từ nơi cái khe thịt của Tôn Hải Anh phát ra.
Đinh Nhị Cẩu cũng sợ bị Tôn Hải Anh dồn ép gài bẫy, cho nên liền gắng gượng định đứng lên.

– Nếu chủ tịch Đinh nhúc nhích một bước, tôi sẽ gọi người, dù sao lúc này bên trong ủy ban cũng còn có người, để xem mọi người bước vào nhìn thấy chủ tịch như thế này, đến lúc đó mọi người sẽ nhìn xem chủ tịch Đinh đang đối đãi với một người con gái yếu ớt không nơi nương tựa ra sao.

Tôn Hải Anh phảng phất nhìn thấu nội tâm Đinh Nhị Cẩu, thật giống như đột nhiên tìm được mưu kế uy hϊếp Đinh Nhị Cẩu.

– Này, cô có ý gì lạ vậy, tôi và cô đâu có cừu oán gì, tôi chỉ mới nhậm chức một ngày à.

Đinh Nhị Cẩu vung tay hất người Tôn Hải Anh lui ra, đứng thẳng người lên nói, quả thực bị tức muốn…phát cười lên, trước kia thường thì người ta đều bị hắn làm cho đến dở khóc dở cười, lần này rốt cục gặp được cao thủ .
– Chủ tịch Đinh, tôi cũng biết là cha của tôi chắc cũng có vấn đề, nhưng dù là vấn đề gì thì cũng phải có luật pháp, không thể để cho người khác ám toán, tôi chỉ cần muốn biết là ai có thể làm cho cha của tôi tự sát, chỉ cần anh nói tôi cam đoan sẽ không bao giờ đến dây dưa với anh nữa.

Tôn Hải Anh cũng cảm thấy được phương thức của mình quá manh động thiếu sót, nên hơi tĩnh táo lại, đem cái áo của mình kéo xuống.

– Như vậy đi, cô ngồi xuống, tôi cũng ngồi xuống, chúng ta sẽ phân tích về chuyện này, nếu tôi nói đúng hay là sai thì đối với cô lúc đó hãy quyết định được không?

Đinh Nhị Cẩu chỉ chiếc ghế sô pha bàn tiếp khách, còn hắn thì quay về trên chiếc ghế của bàn làm việc ngồi xuống, móc điện thoại di động ra để lên bàn, Tôn Hải Anh không có chú ý tới Đinh Nhị Cẩu đang loay hoay trên chiếc điện thoại, thực tế vì bảo tồn chứng cớ cho chắc, hắn bật máy ghi âm điện thoại di động mở ra, mặc dù cô bé gái này đang xúc động không bình tĩnh, nhưng dù sao cô là con gái Tôn Quốc Cường, có lẽ trong quá trình nói chuyện còn có thể đào ra sự sơ hở của Trương Nguyên Phòng, trực giác nói cho hắn biết, Tôn Quốc Cường chết đi, khẳng định cùng Trương Nguyên Phòng có quan hệ, chỉ có điều tại trấn Độc Sơn này , cơ hồ tất cả mọi cán bộ lớn nhỏ đều có lợi nhuận từ mỏ than đá nên vững vàng liên kết lại với nhau, kín không kẽ hở, nước đổ không lọt .
– Là ai nói cho cô biết cha của cô qua đời?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Em họ của tôi lén lút báo cho tôi biết, lúc nhận được tin quả thật là đáng sợ, lúc Tết mới đây vẫn còn vui vẻ rất tốt, tôi mới đi vài ngày, cha của tôi…

Nói đến đây Tôn Hải Anh lại òa khóc lên.

Đinh Nhị Cẩu không có lên tiếng, chỉ là yên lặng chờ tâm tình của cô khôi phục .

– Mẹ của cô vì sao không có nói trực tiếp cho cô biết chuyện của cha cô xảy ra?

– Lần này tôi trở về cũng có hỏi qua người trong nhà vì sao? Nhưng hình như ở bên trong mỗi người đều không muốn nhắc đến chuyện này, tôi có hỏi qua mẹ tôi mấy lần, nhưng mỗi lần đều bị mẹ mắng một trận, còn nói tôi không được hỏi đến việc này, bằng không cả nhà sẽ gặp nguy hiểm.

– Mẹ cô có nói là nguy hiểm gì không? Thí dụ như ai uy hϊếp qua mọi người?
– Không có nói, cái gì cũng không muốn nói….

– Tôn Hải Anh, theo tình hình này thì cô không nên trở về nhà nữa, theo phán đoán của tôi, cha của cô chết đi đúng là bị người bức tử đấy, có thể khẳng định là những người kia sở dĩ làm gì vậy, nguyên nhân chính là cha của cô có liên can và biết khá nhiều chuyện của bọn họ, mà bọn họ lại không muốn để cho người khác biết chuyện, bọn họ muốn cho cha của cô vĩnh viễn câm miệng, như thế thì bọn họ mới có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật được.

– Vậy làm sao bây giờ? Cha của tôi chẳng lẽ chết như vậy coi như là xong?"

Tôn Hải Anh sốt ruột lại đứng lên.

– Chuyện này. . . ….

Đinh Nhị Cẩu lời còn chưa nói hết, thì nghe thấy bên ngoài hành lang truyền đến một loạt những tiếng bước chân, giống như không phải là một người, ngay sau đó, cửa phòng của hắn liền bị đẩy ra, đầu tiên bước vào là đồn trưởng công an trấn Độc Sơn, Dương Thánh Quân.
Đinh Nhị Cẩu nhướng mày, con mẹ mày, thằng này đúng là không có quy củ rồi, xem ra cái đồn công an này cũng hãm sâu trong vũng bùn rồi, không biết bao giờ chủ tịch huyện Trọng Hải mới điều đồn trưởng Trương Cường tới đây thay thế thằng này. .

– Chủ tịch Đinh, quấy rầy một chút, tôi . . .

Dương Thánh Quân thấy Đinh Nhị Cẩu ngồi ở trên ghế dựa, hắn trong lòng mặc dù không coi Đinh Nhị Cẩu vào đâu, nhưng chuyện chào hỏi là không thể nào tránh được.

– Ông là ai? Vào đây mà không biết gõ cửa à, mau đi ra ngoài ngay! Rồi gỏ cửa mới được phép vào.

Đinh Nhị Cẩu ngồi ngay ngắn, nói lớn tiếng tuy mới đến, nhưng Trọng Hải đã hứa là sẽ đem Trương Cường điều tới đây thay thế, cho nên đối với tên dồn trưởng công an Dương Thánh Quân này, Đinh Nhị Cẩu cũng không cần nể mặt hắn, dù sao thì với một con người như vậy cũng khó có khả năng thu nạp vào tổ chức .
– Ông…ưm…chủ tịch Đinh, tôi đang thi hành công vụ . . .

– Thi hành công vụ? Là tới đây bắt tôi sao?

– Không … là có người báo án, nói bọn họ có mấy anh em bị người khác đánh, mà lại nói là bị ..đồng bọn cô gái này đánh. …

Dương Thánh Quân chỉ Tôn Hải Anh đang ngồi trên ghế sa lon nói.

– Ông..ông.. bọn họ ngậm máu phun người, tôi lúc nào đánh người . . .

Tôn Hải Anh nghe xong liền phát hỏa đứng lên muốn cùng với Dương Thánh Quân lý luận.

– Cô ngồi xuống, tại đây có phần của cô nói chuyện sao?

Đinh Nhị Cẩu hướng về phía Tôn Hải Anh hét lớn một tiếng, sau đó lại xoay mặt đối với Dương Thánh Quân hỏi.

– Không phải bắt tôi, thật không?

– Không phải, tôi làm sao dám bắt chủ tịch đâu này?

– Vậy thì tốt, đây là văn phòng của chủ tịch trấn , đi ra ngoài gõ cửa thì mới được đi vào… đi ngay ra ngoài ngay tức khắc, kéo cửa ra mau…
Đinh Nhị Cẩu nói xong cũng không nhìn Dương Thánh Quân, trực tiếp ngồi xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Dương Thánh Quân hận đến tận xương tủy, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải cùng với mấy người nhân viên cảnh sát quay ra ngoài, trước mặt Dương Hòa Bình ngượng ngùng đóng cửa lại, chần chừ rồi mới gõ cửa văn phòng của Đinh Nhị Cẩu, nhưng gõ hơn mười cái, bên trong cũng không có động tĩnh, Dương Thánh Quân sắc mặt tái xanh, xoay mặt nhìn phía sau mấy người, hắn ta thật muốn một đá văng cửa xông vào, nhưng vừa bị nhục nhã xong, hắn không muốn lại bị thêm một lần nữa , toàn bộ sự việc Dương Hòa Bình đều trông thấy hết, lúc này không khỏi đối với Đinh Nhị Cẩu gan dạ đã có một cái nhìn mới.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!