Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

CHƯƠNG 419: HỔ TRỢ CHO MỘT BẢO VỆ.

Trọng Hải cũng nhận thức lần này đề cử Đinh Nhị Cẩu chẳng qua là để nắn gân thử nghiệm cái quyền tranh đoạt bổ nhiệm nhân sự có hiệu quả đến đâu với bí thư Trịnh, cho nên cũng không có hy vọng vào Trịnh Minh Đường đáp ứng, vì dù sao thì làm bí thư luôn có ưu thế, ông ta có quyền quyết định bổ nhiệm hay không khi bàn thảo cùng với các thường ủy Đảng, nếu như ông không thông báo cuộc họp cho tổ chức này biết, như vậy thì Trọng Hải cũng là không có cách nào để đưa Đinh Nhị Cẩu lên.

Thế nhưng Trịnh Minh Đường lại đồng ý với đề nghị của Trọng Hải, để Đinh Trường Sinh đảm nhiệm làm chủ tịch trấn Độc Sơn.

Ngày đầu tiên Đinh Nhị Cẩu được bổ nhiệm làm chủ tịch trấn Độc Sơn tin tức cơ hồ đã truyền khắp trong quan trường huyện Hải Dương, kinh ngạc nhất là Khấu Đại Bằng, ông thật sự là không ngờ cái thằng này chính mình dẫn dắt chập chững vào con đường làm quan, thời gian nhanh như vậy đã sắp sửa ngồi ngang hàng với mình, thế sự đúng là khó liệu, câu này dùng vào lúc này thật sự là thích hợp.
Khấu Đại Bằng là người đầu tiên gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu chúc mừng, bởi vì ông vẫn luôn tự nói mình là người dẫn đường sĩ đồ cho Đinh Nhị Cẩu.

– Trường Sinh, chúc mừng cháu, chí phấn đấu bao nhiêu năm mới đạt tới vị trí này, cháu thì chỉ trong thời gian ngắn thì đạt được rồi, thật sự là chúc mừng cháu đấy.

Khấu Đại Bằng nói lời này là từ trong thâm tâm, bởi vì theo vợ của mình nói, con gái của mình Khấu Oánh Oánh đối với Đinh Nhị Cẩu rất có hảo cảm, hơn nữa hiện tại con bé chết tiệt kia ca tụng Trường Sinh đến tận mây xanh, ngay tên Nhị Cẩu giờ cũng không gọi rồi, mà con gái cưng của mỗi người cha thì đều như là thiên thần, cho nên con gái thích, đương nhiên ông càng có cảm tình với Đinh Nhị Cẩu, ông cho là mình rất là hiểu rỏ với Đinh Nhị Cẩu.
– Chú cứ trêu đùa, cháu chẳng qua là gặp vận may thôi, đi đâu cũng gặp được quý nhân, nếu ngày trước không gặp chú, cháu cũng sẽ không được đi trên con đường này, nếu không phải là chủ tịch Trọng, thì cháu cũng không có như ngày hôm nay, hai người là quý nhân của cháu, cả đời này cháu đều quên không được.

– Ai dà , không thể nói như thế, người dẫn đường mặc dù trọng yếu, nhưng quan trọng nhất vẫn là tự bản thân chính mình, từ giờ trở đi đã tự đi ra ngoài, cháu cố làm thật tốt, chú tin tưởng tiền đồ của cháu vẫn còn phía trước, đến lúc đó chú chỉ cần cháu giúp đỡ Khấu Oánh Oánh là được.

Khấu Đại Bằng bắt đầu lôi kéo con gái của mình vào .

– Việc này chú yên tâm, à.. Khấu Oánh Oánh sắp thi tốt nghiệp cấp ba, gần đây việc học tập như thế nào rồi?"
– Cũng tạm được, chắc là do trước kia phương pháp học tập không đúng, hiện tại học tập dựa theo cách của cháu, cuộc thi vừa rồi rất tốt, về chuyện này chú phải cám ơn cháu, trước đây chú và thím không biết cách hướng dẫn cho con bé nên phí hết biết bao sức lực, nhưng vẫn không hiệu quả gì cả.

– Chú à, giờ cháu đến văn phòng lãnh đạo, lát nữa sẽ gọi lại cho chú nhé.

Vì lúc này có điện thoại gọi tới, đó là số điện thoại phòng làm việc Trọng Hải , vì vậy tranh thủ cùng Khấu Đại Bằng nói gặp lại .

– Không cần đâu, cháu bận việc thì cứ đi, mấy ngày nay nếu có thời gian thì đến trong nhà một chuyến, thím Hinh Nhã và Oánh Oánh có nhắc đến cháu đấy.

Khấu Đại Bằng nói.

– Vâng cháu nhất định sẽ ghé qua.

Đinh Nhị Cẩu cúp điện thoại rồi đi đến cửa phòng làm việc của Trọng Hải, hít sâu một hơi, gõ cửa bước vào .
Dù sao thì Đinh Nhị Cẩu cũng cao hứng so sánh với chức vụ mới, Trọng Hải thì ngược lại một chút vui vẻ đều không có, nguyên là có ý định để cho Đinh Nhị Cẩu xuống dưới rèn luyện về năng lực, nhưng nhìn qua thái độ thì bí thư Trịnh Minh Đường không có đáp ứng bổ nhiệm như vậy, nhưng lại nhanh chóng thay đổi mà đồng ý, điều này làm cho Trọng Hải cảm thấy bất ngờ không hiểu Trịnh Minh Đường đến cùng có âm mưu gì , nghĩ đến vụ án Cổ Thành Lượng bị bạo tạc nổ tung tan xác, cùng với án của chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường chết đi, Trọng Hải có chút hối hận, Đinh Nhị Cẩu thằng này không tệ, đầu óc linh hoạt , xoay chuyển rất nhanh, mấu chốt nhất là ông rất thưởng thức lòng trung thành năng lực của hắn, nếu quả thật phóng hắn tới trấn Độc Sơn này là nơi hổ lang chi địa, vạn nhất xảy ra chuyện, thì có đáng hay không? Đến lúc đó sẽ có người nói mình nhuộm máu cấp dưới để đạt được công danh cho riêng mình, đây là điều cố kỵ lớn nhất của Trọng Hải.
– Lãnh đạo tìm em à?

Đinh Nhị Cẩu vẫn như trước nói chuyện với Trọng Hãi không bị ràng buộc, đây là biểu hiện mối quan hệ không tầm thường cùng với lãnh đạo, nếu là người khác, ai dám nói chuyện tùy tiện như vậy với lãnh đạo.

– Rất phấn khích đúng không?

Trọng Hải ngồi trở lại chỗ của mình hỏi.

– Dạ, không phải là phấn khích, mà là thật không ngờ, chuyện này quá đột nhiên như từ trên trời rời xuống, em biết là đi theo lãnh đạo thì tiền đồ tuyệt đối không có vấn đề, nhưng không thể tưởng được lãnh đạo sớm đã đem em đẩy lên rồi, chuyện này so với rất nhiều lãnh đạo khác thì mạnh hơn rất nhiều, cho nên lãnh đạo thật sự là người tốt, trong đầu em rất là bội phục cảm kích lãnh đạo, tất cả đều là lời nói xuất phát từ trong lòng.

– Hừ..thôi được rồi, đừng ở chỗ này hát bài ca tụng tôi nữa, tôi không để cho mình bị đẩy lên cao bay vòng vòng đâu, có tính toán gì chưa? Điều đầu tiên khi xuống dưới trấn là làm gì?
– Lãnh đạo, bây giờ trấn Độc Sơn có thể nói là thần hồn nát tính, ê kíp cán bộ lãnh đạo ở trấn không ổn định, rất nhiều người sẽ cho rằng em xuống dưới là để tìm cách xử lý các mỏ than nhỏ, rất có thể bọn họ sẽ đề phòng, như vậy thì em có là Na Tra náo loạn thần thông cũng khó mà tìm ra cách giải quyết những mỏ than đá nhỏ đó, trấn Độc Sơn mặc dù có mỏ than, nhưng tất cả đều là lén lén lút lút khai thác, hơn nữa cũng không phải là tất cả dân chúng trấn Độc Sơn đều dựa vào mỏ than mà sống, dựa vào than đá để kiếm sống dù sao cũng là rất ít người, cho nên cuối cùng vẫn là phải tìm con đường khác để dân chúng có thu nhập tốt hơn, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của em, còn chuyện các mỏ than đá nhỏ, có thể từ từ rồi mới đụng đến, những ông chủ ở đây vì món lợi kếch sù hấp dẫn, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra móng vuốt, đến lúc đó, lộ ra đến đâu chúng ta sẽ chặt đến đó, như vậy sẽ xử lý tốt hơn một ít.
Vừa nghe đến Trọng Hải hỏi mình khi đi xuống thi hành phương án biện pháp chính trị nào, hắn thận trọng nói cho Trọng Hải biết ý nghĩ của mình .

– Ừ, cậu nói không sai, tôi chỉ sợ cậu tuổi trẻ, vừa xuống trấn đảm nhiệm chức vụ thì chạy đến lo xử lý các mỏ than nhỏ, làm như vậy rất có thể là tốn công vô ích, thậm chí đến lúc đó còn có phiền toái, cậu có thể nghĩ như vậy làm tôi thật cao hứng.

Trọng Hải khen ngợi hắn.

– Cảm ơn lãnh đạo, em sẽ cố gắng không để cho lãnh đạo mất mặt, em có một thỉnh cầu , không biết lãnh đạo có thể giúp em được không?

– Chuyện gì? Cậu nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định hết sức.

– Đúng là tại trấn Độc Sơn này em cũng biết là làm chủ tịch trấn không dễ làm, có thể cho em xin một người bảo vệ …..
– Bảo vệ? Đinh Trường Sinh, cậu nghĩ gì vậy, cậu có biết là cán bộ cấp bậc gì mới có thể được cấp được nhân viên an ninh không? Ẩu tả, điều yêu cầu tôi xử lý không được.

– Hì.. lãnh đạo, không phải là ý em cần như vậy…tại vì em có nghe qua thông tin, Tôn Quốc Cường bị report toàn bộ với trưởng ban thanh tra kỷ luật Dương chính là do Ngưu Khương Sinh bị trưởng đồn công an trấn Độc Sơn truy đuổi sau khi nhận được lệnh từ Tôn Quốc Cường, lúc này hắn ta hết cách rồi, mới hướng đến ban kỷ luật thanh tra tố cáo, ý của em là đồn công an trấn Độc Sơn kia không thể tín nhiệm rồi, lãnh đạo có thể điều Trương Cường từ thị trấn Lâm Sơn qua gánh vác đồn trưởng trấn Độc Sơn, em chỉ có yêu cầu này, xin lãnh đạo cân nhắc, đây chính là ý em nói bảo vệ, chứ theo em nghĩ, tự chính mình chỉ là một cây thì sẽ chẳng làm nên hòn núi được đâu….
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!