Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

CHƯƠNG 414: ĐỀ CỬ CHỦ TỊCH TRẤN.

Trọng Hải giống như là pho tượng đứng nhìn về phía trước, như là nhìn ngắm xem phong cảnh bên ngoài, bộ dạng cứ như vậy tầm 10 phút, Đinh Nhị Cẩu thấy bô điệu Trọng Hải như thế, cũng không dám sờ vào dính lây rủi ro, vì vậy hắn cung im lặng đứng ở bên bàn làm việc Trọng Hải, kiên nhẫn chờ đợi lãnh đạo thức tỉnh …………………………………………………………………..

– Không thể tưởng tượng được chuyện như thế bọn chúng cũng dám làm, trước đây tôi từng nghĩ khi nào có vị trí để trống ở trấn Độc Sơn, sẽ đưa cậu lấp vào, nhưng thật sự là trấn này quá thâm trầm, nguy hiểm, cậu thì cũng không phải là siêu nhân, bây giờ lại xảy ra chuyện Tôn Quốc Cường như vậy, tôi lại lo lắng đưa cậu lên đẩy vào chỗ hắc ám sợ chịu không nỗi, Trường Sinh, cậu có ý kiến gì không?
– Dạ..em toàn bộ nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo, dù sao em cũng muốn đi ra bên ngoài rèn luyện thêm một chút, như vậy thì mới có thể đuổi kịp theo bước chân của lãnh đạo mà.

Đinh Nhị Cẩu làm thư ký trong thời gian vừa qua, dĩ nhiên học được nghe câu nói mà đoán ý người, nếu Trọng Hải không muốn để cho hắn đi, căn bản cũng không có cần đem chuyện này trưng cầu ý kiến của hắn, chẳng qua lúc này Trọng Hải hơi có chút do dự, nguyên nhân là thấy trước mắt Tôn Quốc Cường chết bất đắc kỳ tử, có thể thấy được Trọng Hải đối với Đinh Nhị Cẩu vẫn là có trách nhiệm quan tâm, cho nên Trọng Hải mới có câu hỏi này với hắn .

Khi lãnh đạo còn do dự, chẳng khác nào là muốn chính mình tự nói ra, kỳ thật trong nội tâm hắn hận không thể mắng tổ tông tám đời của Trọng Hải, ai bày cho ông đưa tôi đi rèn luyện như vậy chứ..
Dù sao thì Đinh Nhị Cẩu cũng phải nói trái ngược với suy nghĩ của mình, nghe hắn nói như vậy, thì Trọng Hải thấy trong lòng khá nhẹ nhàng, đã giảm bớt loại này áo lực khi đưa hắn vào chốn hiểm địa.

– Thế nào, nghĩ như vậy rồi có tiếp tục đi không?

– Vâng… phải đi, chủ yếu là lâu nay theo lãnh đạo trên học được một số điều mà chưa có cơ hội thực chiến , lúc này cũng muốn tìm một chỗ thử sức xem.. ha ha lãnh đạo, nhưng em cũng không phải muốn rời xa lãnh đạo vì sợ để lãnh đạo phải xoay sở một mình ah…………………………………………………

………………………………………………………………………………..

Trịnh Đoạn Cung đem điếu xì gà ngậm chặt lên môi, dùng bật lửa chống gió đốt , thả ra mấy ngụm khói mù mịt nồng nặc từ trong miệng hắn phun ra ngoài, thoải mái tựa người trên mặt ghế dựa, hai ngày này là thời khắc hắn thoải mái nhất, không thể không bội phục cha mình tàn nhẫn, cái này mới đúng là cao thủ, vào thời khắc quyết định lại có tráng sĩ chặt tay đi thích khách, cho tới bây giờ hắn cũng không biết làm sao cha mình tại sao làm được điều như vậy .
Báo cáo kiểm tra thi thể của Tôn Quốc Cường đã có rồi, nguyên nhân là do tự sát, không có dấu hiệu bị gϊếŧ, chuyện này giống như là che giấu sự thật, làm cho Dương Đại Chí bị áp lực rất lớn, tận mắt thấy sắp có kết quả trọng yếu vụ án, nhưng là thật không ngờ tại ánh sáng và bóng tối cách một bức tường thủy tinh, phảng phất là có thể đụng tay chạm đến, chạm rồi lại thấy xa vời không thể vượt qua bức tường rắn chắc.

Tôn Quốc Cường tử vong ba ngày sau , có cuộc họp của thường ủy huyện, Dương Đại Chí sắc mặt âm trầm, trái lại thì Trịnh Minh Đường rất là bình thản, khuôn mặt của ông ta trong ngày hôm nay và cách mấy ngày trước, lúc mới vừa nghe được tình cảnh Tôn Quốc Cường bị nhà nước điều tra, hoàn toàn khác nhau, Trọng Hải tuy đoán được là có vấn đề, nhưng mạng người là quan trọng, không có chứng cớ xác thật, ai cũng không dám nói hươu nói vượn, đương nhiên chỉ là cho phép suy đoán trong đầu mà thôi.
– Cuộc họp bất thường này tạm thời triển khai nội dung chỉ có một, chính là về vấn đề của Tôn Quốc Cường, tôi không phủ nhận, Tôn Quốc Cường lúc trước đảm nhiệm chủ tịch trấn Độc Sơn là do tôi tiến cử, nhưng tôi thật không ngờ đồng chí này nhanh như vậy đã biến chất, chẳng những là phụ tín nhiệm của tôi, cũng là phụ tín nhiệm của Đảng . . .

Khi mọi người nghe Trịnh Minh Đường nói, nhưng lại có hàm ý khác, cái gì gọi là phụ tín nhiệm của ông cũng là phụ tín nhiệm của Đảng, ông chỉ là bí thư huyện ủy, chứ ông đâu có phải là Đảng? Từng thường ủy tuy giữ im lặng, nhưng trong nội tâm lại xì mũi coi thường.

– Chuyện Tôn Quốc Cường, tôi chịu trách nhiệm không trốn tránh sai lầm lớn của tôi, Tôn Quốc Cường đã bị song quy, nhưng lại xảy ra chuyện chết người, đồng chí Dương Đại Chí, có thể cho giải thích cho mọi người biết rỏ, vì sao có người canh giữ Tôn Quốc Cường, mà để xảy ra chuyện như vậy ? Tôn Quốc Cường tự sát, điều này nói rõ đúng là có vấn đề, như vậy Tôn Quốc Cường tự sát là vì bảo vệ cho ai? Tôn Quốc Cường chết thì xem như là đã hết, nhưng con đường nhen nhúm lôi đồng bọn ra ánh sáng pháp luật cũng bị tắt đi, đội ngũ cán bộ sâu mọt ẩn nấp trà trộn ở trong chúng ta lại tâm an lý đắc.
Trịnh Minh Đường nói như là đau lòng vô cùng, trong cuộc họp này cũng có một số người ẩn đoán ra chuyện, chứ ai mà không biết, tuyệt đối có thể cho rằng Trịnh Minh Đường là một người công chính liêm khiết.

Dương Đại Chí giờ phút này thật sự là không thể biện minh được điều gì, Trịnh Minh Đường nắm giữ sự chủ động, đồng thời bóng gió cũng làm cho mọi người thấy trấn Độc Sơn là một địa phương tiếm ẩn nguy cơ chứ chẳng tốt lành gì, án Cổ Thành Lượng bị bạo tạc nổ tung còn chưa có yên ổn, chủ tịch trấn lại tự sát ly kỳ, chỉ một câu nơi đó đầy hung hiểm….

– Tuy đã xảy ra chuyện Tôn Quốc Cường như vậy, nhưng công tác của chúng ta thì vẫn phải làm, mọi người hãy chọn lựa một người thay thế có thể làm chủ tịch trấn Độc Sơn, các đồng chí cứ ý kiến thoải mái nhé.
Trịnh Minh Đường cầm ly uống một ngụm trà, xong rồi nhàn nhã để lên bàn .

Nếu như là một địa phương khác, đoán chừng phó bí thư huyện ủy Vu Toàn Phương cũng sẽ tranh cử một người, nhưng theo tình hình trước mắt, Trịnh Minh Đường tựa hồ đem trấn Độc Sơn hóa thành phạm vi thế lực của mình rồi, giờ lại nói là để cho mọi người tiến cử chọn lựa, nhưng là ngay cả người của ông ta muốn chết là chết, ai còn dám đưa tay chân thân tín của mình đến nơi đó, nói lời khó nghe, nếu những thường ủy tiến cử người của mình, người được tiến cử nói không chừng trái lại đã không cảm kích mà còn quay lại mắng tổ tông tám đời lãnh đạo của mình, thăng quan là ai cũng muốn nhanh, nhưng so với cái mạng nhỏ, vẫn là quan trọng hơn.

– Thế nào rồi, không ai đề cử? Trọng Hải, ông có người tốt nào để đề cử không vậy?
Trịnh Minh Đường tự tin hỏi, ông ta suy tính hỏi thoáng qua Trọng Hải, hỏi thêm Vu Toàn Phương, rồi sau đó mới ném ra người của mình, nhưng sau câu hỏi này ông đã hối hận vì những lời này, bởi vì Trọng Hải xác thực đã đưa ra người chọn lựa.

– Bí thư Trọng đã để cho tôi chọn lựa, tôi xin có ý kiến như thế này, tôi tới huyện Hải Dương thời gian chưa lâu, cho nên đối với rất nhiều cán bộ chưa quen thuộc lắm, cái gọi là tiến cử người tài, tránh né người thân, tôi cảm thấy có thể để cho thư ký Đinh Trường Sinh thử một lần.

Trọng Hải vừa mới nói xong , trong phòng họp xôn xao một hồi .

– Chủ tịch Trọng, Tiểu Đinh quá trẻ tuổi, tôi nghỉ rằng nên để tôi luyện thêm vài năm rồi hãy tính.

Trưởng phòng tổ chức cán bộ Chu Truyền Sinh là người đầu tiên có ý kiến, ông ta cùng Trịnh Minh Đường là một phe, chuyện này liên quan đến vấn đề nhân sự, trưởng phòng tổ chức cán bộ có quyền lên tiếng thì rất là hợp lý.
– Trưởng phòng Chu, đây chính là bí thư Trịnh để cho tôi tiến cử đấy.

Trọng Hải nói một câu chẹn ngay họng Chu Truyền Sinh lại.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!