Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
CHƯƠNG 148: SỰ THAY ĐỔI KHÔNG NGỜ Ở HUYỆN HẢI DƯƠNG.

Đinh Nhị Cẩu về đến phòng nằm chưa bao lâu thì Lưu Hương Lê đã đến gõ cửa bước vào, sau khi rót cho Đinh Nhị Cẩu uống hai ly nước lớn mới quay trở về phòng của mình, thật ra Lưu Hương Lê định ở lại phòng hắn đêm nay, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại lo lắng, dù sao đây cũng là thành phố Bạch Sơn, có một số việc cũng phải đề phòng, vạn nhất nửa đêm bị cảnh sát kiểm tra, hoặc ai đó phát hiện bọn họ ngủ chung cùng nhau, thì không thể giải thích bất cứ điều gì, nói không chừng sẽ trở thành nhược điểm nằm trong tay người khác, vì thế hắn nói mình mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, Lưu Hương Lê tuy rằng hơi thất vọng, nhưng khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu có vẻ uể oải, nên hơi đau lòng xót dạ, trước khi quay về phòng minh, còn dặn dò Đinh Nhị Cẩu ban đêm nhớ uống nhiều nước để giải rượu.
Đinh Nhị Cẩu tuổi trẻ khí thịnh, nói như bây giờ là trẻ trâu, đối với chuyện bị coi thường trong buổi tiệc đêm nay, hắn trong lòng tràn đầy phẫn uất, ngủ không được nên bước ra lan can khách sạn, gió đêm lạnh thổi thốc vào, hắn dần dần tỉnh táo lại.

Mình là cái gì? Dựa vào cái gì mà muốn người khác đối với mình tôn trọng, kính nể? Nếu muốn người khác kính nể mình, thì mình phải có thế lực mạnh hơn người khác, nếu trong điạ bàn không ai bằng mình, thì liệu những người tại đó, có ai dám xem mình như là đồ vật của người khác không?

Kha Tử Hoa nói không sai, những người này đều là bợ đỡ nịnh nọt, ở trong mắt bọn họ, chỉ có thế lực mạnh hơn bọn họ, thì bọn họ mới chú ý quan tâm để vào trong lòng, đây là trạng thái bình thường của lòng người, cơ hồ ai cũng đều sẽ như thế.
Một điếu thuốc hút đã hết, Đinh Nhị Cẩu trong lòng đã bình thản hơn.

Bước vào phòng, định lấy cái ly uống nước, nhưng chợt tiếng điện thoại di động vang lên.

– Ai đấy?

– Có phải là Đinh Trường Sinh không? Số di động của tôi, ông cũng không có lưu lại à, từ hồi đó đến giờ, tại sao ông không gọi điện thoại cho tôi, đồ thứ không có lương tâm, uổng công tôi đối xử với với ông tốt như vậy!

– Hàm Thiến hả, xin lỗi nha. Tại đêm nay tôi uống rượu hơi nhiều, vừa mới hơi tỉnh lại một chút, hì…tiểu thư Hàm Thiến có điều gì dặn dò cứ nói!

– Dăn dò ư? Không dám, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, chuẩn bị có kỳ thi kiểm tra của ông rồi, tôi đã lấy số báo danh giùm ông, ngày mai chín giờ sáng có cuộc thi đấy!

– A…trời đất, sao bà không báo sớm cho tôi biết?
– Hừ…tôi bận đi thực tập ở bên ngoài, cũng may là hôm nay tình cờ vừa trở về mới biết, cả đêm nay, tôi gọi cho ông bảy tám cuộc gọi điện thoại, mà không thấy ông trả lời, tôi đang lo lắng là có nên tìm người thay thế đi thi giùm cho ông không, thì giờ mới liên lạc được với ông, nếu bây giờ ông khởi hành đến đây thì hy vọng còn kịp!

Giang Hàm Thiến trong điện thoại nói một hơi.

– Ngay bây giờ? Bà đừng có đùa với tôi nha, đã hơn chín giờ tối rồi!

– Chín giờ thì đã trễ sao? Tôi bây giờ đặt vé xe lửa cho ông, ông chạy đến thành phố Bạch Sơn thì trời sắp sáng, rồi nhảy lên xe lửa đi, có thể là kịp đó!

– Tôi đang ở tại thành phố Bạch Sơn mà!

– A, như vậy thì càng tốt, ngủ một giấc trên xe lửa thì sáng sớm tới tỉnh Giang Đô rồi, tôi ở cửa trường học chờ ông, tất cã đều chuẩn bị xong, ông chỉ cần trực tiếp vào thi thôi!
– Ừ..mà này Giang Hàm Thiến, vì sao bà đối với tôi tốt như vậy? Đừng nói là thương thầm tôi nha!

– Hứ…ông nói nghe thối như phân ấy, có đi thi hay không thì tùy ông, không phải là chuyện của tôi, nếu không xem ông là bạn cũ thời trung học, tôi chẳng thèm ngó vào..xí!

– Đúng… đúng, tôi nói bậy, chúng ta là bạn bè thân thiết, cùng ngồi chung một chiếc xuồng đấy, bà đặt vé xe lửa giùm, tôi lập tức chạy ra ga xe lửa ngay bây giờ.

Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu sắp xếp cho Lưu Hương Lê ngày mai tự quay trở về thôn Lê Viên, còn hắn thì mệt mỏi phong trần ngồi trên xe lửa đi tới tỉnh Giang Đô, thì ở tại huyện Hải Dương, bí thư Huyện ủy Trịnh Minh Đường cùng với chủ tịch Huyện Sở Hạc Hiên đang ngồi ở trong phòng làm việc của Trịnh Minh Đường , bọn họ tương đối trầm lặng lấy thuốc ra hút.
Đây là Trịnh Minh Đường lần đầu tiên mời Sở Hạc Hiên đến phòng làm việc của mình nói chuyện, bởi vì Trịnh Minh Đườngthế lực mạnh mẽ,Sở Hạc Hiên vẫn áp dụng chiêu thủ thế, bình thường sẽ không cùng với Trịnh Minh Đường trực tiếp đối kháng, quálắmthìkhông hợp tác trong sự im lặng, nhưng từ khi cả hai người đều nhận được tin tức, Sở Hạc Hiên sẽ được điều đi đến huyện Thanh Thủynhậm chức bí thư Huyện, còn chức chủ tịch huyện Hải Dương nghe thông tin là sẽ do Trọng Phong Hải, cháu của Phó Bí ThưTỉnh ủy Tỉnh Giang Đô đang công tác ở Sở Tài Chính được điều về.

Do đó Sở Hạc Hiên trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mình rốt cục có thể được đi đến một chỗ khác, có thể phát triễn sự nghiệp của mình tại địa phương khác, chỉ có Trịnh Minh Đường hiển nhiên là không an tâm đầy lo nghĩ, chưa cần biết Trọng Phong Hải rốt cuộc là cái hạng người gì, chỉ cần ở phía sau lưng ông ta là phó bí thư Tỉnh ủy Trọng Phong Dương là cũng đủ để làm cho người ta rất đau đầu rồi.
– Lão Sở, chúng ta cùng nhau hợp tác mấy năm nay, đó là khoàng thời gian tôi cảm thấy sự phối hợp của chúng ta vẫn rất tốt, không biết lãnh đạo ở trên nghĩ như thế nào, tại sao đột nhiên đem lão điều đi nơi khác!

– Ừ…bí thư Trịnh, tôi cũng luyến tiếc, từ khi về công tác tại huyện Hải Dương tới nay, đã hao tốn rất nhiều tâm huyết để vực dậy nên kinh tế của huyện, trong lòng cũng không tránh khỏi buồn bã khi phải ra đi!

LờI đối đáp của hai người tràn đầy xảo trá với nhau, Sở Hạc Hiên trong lòng nghĩ rằng, ông đè ép tôi sát sao mấy năm nay, vậy mà vẫn còn mặt mũi nói là phôí hợp vơi tôi rất tốt, quả là da mặt đủ dày, được rời khỏi huyện Hải Dương, tâm tình bây giờ của Sở Hạc Hiên có thể hình dung là cực độ hưng phấn.

Haha…Trịnh Minh Đường không phải là ông ỷ vào thế lực vây cánh mạnh mẽ sao? Nhưng sắp tới là một người có bối cảnh thâm hậu so ông cường thế hơn nhiều, sau huyện Hải Dương, sẽ vô cùng náo nhiệt.
Nền kinh tế củaHuyện Thanh Thủy cũng không khác biệt lắm so với huyện Hải Dương, nhưng là đó là huyện đồng bằng duy nhất của thành phố Bạch Sơn, các cơ sở kinh tế rất tốt, dù sao cũng đã từng là kinh thành của nhà Hán ngày xưa, lịch sử đã có lâu đời, cho nên vô luận là cơ sở kinh tế hiện nay có hoàn cảnh như thế nào, so với huyện Hải Dương cũng mạnh hơn không ít, thật sự là không biết vì sao chuyện may mắn này lại rơixuống trên đầu của mình.

Trịnh Minh Đường trong tâm tư đã không còn bận tâm đến Sở Hạc Hiên, khi giờ ông ấy đang chuẫn bị ra đi, trong tâm tư Trịnh Minh Đường thừa nhận, Sở Hạc Hiên là một lãnh đạo làm kinh tế thuộc dạng hảo thủ, không quá vài năm, ông ta sẽ giúp huyện Thanh Thủy nhất định sẽ đem nền kinh tế trỗi dậy, vượt qua xa huyện Hải Dương ,đây là tình hình có thể đoán trước được .
Mặc dù ở tại huyện Hải Dương, hai người luôn nằm ở thế đối lập, nhưng lần này Sở Hạc Hiên đi nhậm chức ở huyện Thanh Thủy, chỉ sợ về sau sẽ không còn có cơ hội gặp mặt nhiều, chi bằng thêm bạn bớt thù thì vẫn tốt hơn, đây cũng là lý do vì sao Trịnh Minh Đường sau khi xác định được tin tức, liền trước tiên mời Sở Hạc Hiên đến văn phòng mình chúc mừng.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!