“Những bức ảnh tổng giám đốc ôm thiếu phu nhân ở công trường cũng như ảnh hai người đi chơi buổi tối ở hồ gì đó đều bị người ta truyền ra ngoài rồi. Bây giờ mọi người đang thi nhau mắng chửi, nói rằng tổng giám đốc không hề quan tâm tới chất lượng của phòng ốc cũng như kết quả kiểm tra mà tới đây chủ yếu là tìm phụ nữ chơi bời… Thậm chí, sáng nay còn có một đám người hung hãn bao vây cổng công ty, họ còn vứt cả trứng vào người tổng giám đốc. Nói chung, tình hình hiện nay rất loạn, phức tạp, thiếu phu nhân nếu không có việc gì quan trọng thì tốt nhất đừng ra ngoài”.
Tống Gia Tuệ đang nghĩ hai người ở đất khách quê người vậy mà nhất cử nhất động đều bị người ta chú ý. Thậm chí vừa mới hôm qua cô vừa đặt chân tới đây mà hôm nay đã có ảnh bị đưa ra ngoài như vậy, dẫn tới sự hiểu lầm của mọi người. Cô thất vọng lấy hai tay xoa xoa đầu, cô vừa muốn gọi điện cho Hoàng Minh Huân hỏi xem tình hình anh thế nào nhưng lại sợ làm phiền anh giải quyết công việc. Nheo nheo mày, cô không thể làm gì mà chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong khách sạn đợi anh về.
Mười giờ tối Hoàng Minh Huân cuối cùng cũng trở về nhưng sắc mặt tái mét, tính mạch hai bên thái dương giật đùng đùng, đúng như kiểu vừa tức giận xong. “Anh về rồi đấy à? Đã ăn cơm chưa?”, Tống Gia Tuệ vừa nghe anh mở cửa phòng liền chạy tới qun tâm.
Hoàng Minh Huân mệt mỏi nhìn cô, có vẻ như không muốn nói chuyện thêm câu nào đi một mạch vào nhà tắm mới nói vọng ra “Anh vẫn chưa ăn nhưng phải đi tắm trước đã”.
“Vậy để em đặt đồ ăn giúp anh”, cô ấn gọi đường dây điện thoại nội bộ trong khách sạn nhờ nhân viên phục vụ mang bữa tối lên.
Nửa tiếng sau đến khi đồ ăn sắp nguội rồi tiếng vòi nước hoa sen trong nhà tắm vẫn chảy không ngừng, thậm chí càng lúc càng to hơn mà không thấy động tĩnh gì của anh.
Tống Gia Tuệ hắt hơi một cái rồi đi tới cửa nhà tắm gọi “Huân, anh không sao chứ? Không nên tắm lâu quá đâu, như vậy sẽ rất dễ bị cảm lạnh.”
Không biết Hoàng Minh Huân nghe thấy tiếng cô gọi hay không nhưng trước sau vẫn không thấy anh trả lời, tiếng nước chảy cũng không dừng lại. Cô có chút lo lắng, dùng lực đập mạnh vào cửa nhà tắm “Anh bị ngã trong đấy rồi à?”
Một giây sau, cửa nhà tắm được người từ phía trong mở ra, hơi nước bao phủ kín nhà tắm, Tống Gia Tuệ nhìn khuôn mặt tối sầm của Hoàng Minh Huân bước trở lại gần vòi hoa sen, nước chảy mạnh không kịp thoát vẫn ứ đầy trên nền nhà tắm cùng với bọt trắng.
“Rốt cuộc anh bị làm sao thế?”
Anh vẫn tiếp tục với tay cầm lấy chai sữa tắm, đổ trực tiếp lên khắp người rồi xoa xoa khắp nơi, “Rõ ràng như vậy em còn hỏi à? Anh đang tắm”.
Nói xong, anh liền vứt chai sữa tắm trống rỗng xuống nền.
“Ha ha…” Sau khi đơ người ra một giây Tống Gia Tuệ liền cười lớn, biết anh làm việc vất vả cả ngày nhưng vẫn muốn trêu “Có phải hôm nay anh và người phụ nữ nào đó thân mật, không muốn để em biết mới tắm hết cả chai sữa tắm như vậy không? Em cũng có chê anh đâu sao lại tự hành bản thân như thế?”
Hoàng Minh Huân hằm hằm nhìn cô nhưng tai lại hơi đỏ lên “Em lấy bộ đồ khi nãy ngửi thử xem mùi của người phụ nữ nào tởm như thế!”
Cô vẫn tiếp tục cười “Cũng đúng ha! Mùi trứng thối như vậy ngoài công trình sao anh có thể tắm sạch được”.
“Em biết mà còn cố tình?”, Hoàng Minh Huân đen mặt, không ngờ có một ngày bị cô trêu như vậy.
Tống Gia Tuệ bị biểu cảm của anh chọc cười đến nghiên ngã, sợ là đứng ở đây một lát nữa Hoàng Minh Huân ở trong nhà tắm luôn mất. Khi quay đầu đi cô còn tinh tế đóng cửa lại giúp anh nữa.
Hơn mười phút sau, Hoàng Minh Huân rốt cuộc cũng bước ra. Tống Gia Tuệ nhìn mấy món trên bàn chỉ biết cười trừ, đã nguội hết rồi, phải để vào lò vi sóng một chút mới được.
Một lúc sau đồ ăn cũng đã nóng lại, vốn muốn để Hoàng Minh Huân vừa ăn, cô vừa sấy tóc giúp anh nhưng anh lại bận nói chuyện điện thoại với trợ lý Phương, câu nào cũng nhắc tới người phụ trách cũ đã bị đuổi việc của công ty.
Đến khi anh cúp máy điện thoại, ngẩng đầu lên thì đang thấy khuôn mặt ngơ ngác tò mò của Tống Gia Tuệ đang nhìn anh, “Nhìn chằm chằm anh thế làm gì? Mặt anh còn gì trên đấy à?”
Tống Gia Tuệ khẽ hắng giọng, “Anh đẹp trai nên thích nhìn thôi!”. ngôn tình ngược
“Anh không dễ tin người thế đâu nhé!” Hoàng Minh Huân vẫn vừa ăn vừa nói, thái độ có vẻ tốt hơn lúc nãy rất nhiều, “Ngày mai em cũng cứ ở trong khách sạn như vậy đi, có cần gì cứ gọi cho trợ lý Phương là được”.
“Vâng!” cô gật gật đầu, nói: “Những việc này đều là do người phụ trách cũ đã bị đuổi việc của công ty gây ra đúng không?”
“Cũng được coi là như thế!” Hoàng Minh Huân trả lời không mấy vui vẻ “Tên phụ trách này vốn dĩ ở Thành phố H làm cũng khá. Sau đó được được điều đến đây làm giám đốc công ty bên này, không ngờ được rằng mới có mấy năm mà hắn đã có thể phát triển công ty tới tầm tương đối lớn”.
“Nếu đã như vậy thì sao lại có thể xuất hiện nhiều vấn đề như hiện nay?”
“Kể em nghe một chuyện”, anh uống ngụm nước, hắng giọng “Trước đây có một người làm về đối ngoại nói trong tay hắn có một hạng mục loại lớn, hắn bảo đảm hạng mục này có thể kiếm tiền, chỉ cần mọi người chịu đầu tư, sẽ được trả lãi suất rất cao hàng năm. Điều kiện tốt như vậy thì tự nhiên sẽ có rất nhiều kẻ ngốc ham lợi cao vứt tiền vào tay hắn, đúng là sau một năm đã đạt được lãi suất cao. Cứ như vậy, người này truyền tai người kia, càng ngày càng có nhiều người đầu tư tiền vào tay hắn”.