Tống Gia Tuệ rũ mắt, bất lực đồng ý vì biết tính anh ta rất cố chấp, thay vì sau này vô tình gặp nhau lại mất thời gian nữa thì bây giờ cứ nói triệt để một lần. Suy cho cùng hai người trước kia chỉ là anh em hoạt động cùng nhau trong đội thanh niên tình nguyện, bị những người trong đội chọc ghẹo chơi mà thôi. Tuy lúc đó cũng ngầm thừa nhận nhưng đến cuối cùng không ai trong hai người chọc thủng lớp giấy chắn vô hình đó.
Nhưng thử hỏi tại sao lúc tuổi học trò không thử điên cuồng một lần? Nếu như vậy có lẽ mọi chuyện bây giờ đã khác rồi. Dương Hoàng An là con trai không làm, chẳng lẽ phải để con gái như cô chủ động sao?
Vậy thì nếu nói chính xác mối quan hệ của hai người chỉ là mập mờ cũ thôi nhỉ?
Hai người ngồi xuống một bàn trong góc nhà hàng, gọi mỗi người một phần steak, mặt Tống Gia Tuệ lạnh tanh, dường như người đang ngồi trước mặt cô là một người xa lạ.
Sau khi phục vụ đi rồi, mặt Dương Hoàng An lộ vẻ khổ sở “Không ngờ người đàn ông trong quán cà phê hôm đó là Hoàng Minh Huân. Anh cũng biết hai người kết hôn rồi nhưng là do em bị ép”.
Nhìn tội nghiệp như thế, làm như là cô bỏ rơi anh ta không bằng. Nét mặt Tống Gia Tuệ không thay đổi, lòng không chút gợn sóng chờ anh ta nói tiếp.
“Gia Tuệ!” Dương Hoàng An gọi tên cô, hết lời khuyên bảo “Suy cho cùng hai người chả có tình cảm với nhau, tại sao em không nghĩ đến việc ly hôn chứ? Còn chúng ta đã có nền tảng tình cảm sẵn, chỉ vì một xíu hiểu lầm nên mới bỏ lỡ nhau, tại sao em không cho anh một cơ hội chứ?”. Cập 𝘯hật tr𝒖yệ𝘯 𝘯ha𝘯h tại { tr𝒖𝑚tr𝒖y𝖾 𝘯.V𝘯 }
Anh ta còn chưa chê cô đã trở thành người phụ nữ của người khác, với địa vị của anh ta mà chấp nhận bỏ qua tất cả chỉ muốn cô trở về như trước kia đã là bao dung rồi. Anh ta còn chưa đủ tử tế với cô sao? Vậy mà cô ở đó còn thái độ?
Không phải hai người yêu nhau thì nên hỗ trợ thông cảm cho đối phương sao? Chẳng qua chỉ đi Úc hai năm thôi, vừa được một nửa chương trình đào tạo bên đấy liền quay về, vậy mà chờ anh ta là cái gì?
Cô đã kết hôn rồi!
Tống Gia Tuệ nhìn Dương Hoàng An bằng ánh mắt lạnh lẽo dứt khoát “Tôi chỉ nói một lần thôi, anh nghe cho rõ đây! Tôi kết hôn là do tôi tự nguyện, không hề có sự ép buộc nào. Cả đời tôi không lấy ai khác ngoài Hoàng Minh Huân, cho dù anh có là Chủ tịch nước đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi được sự thật đó đâu”, cô ngừng một lát mới nói tiếp “Từ nay chúng ta cứ xem như chưa từng quen biết là được rồi”.
Dương Hoàng An hoảng hồn trước sự quyết liệt của cô “Tuệ, em đừng…”
“Tôi không tức giận” Tống Gia Tuệ thừa biết anh ta định nói gì, liền ngắt lời trước, hờ hững hỏi “Năm đó anh đột ngột bỏ đi, tôi tìm anh bao lâu, anh có biết không?”
Nhớ lại chuyện cũ cổ họng cô đắng nghét, đó thật sự là những tháng ngày khó quên.
“Tôi đến những nơi anh có thể đến, hỏi những người có thể hỏi nhưng họ đều không biết. Tôi thậm chí chạy lại trường vào ngày hè, thậm chí gặp cả giáo viên chủ nhiệm lớp 12 của anh, sợ anh gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Kết quả thì sao?” Cô cúi đầu, khóe miệng đầy châm chọc, không biết là châm chọc bản thân hay là Dương Hoàng An nữa “Cô ấy sửng sốt nói anh đã làm hồ sơ đi du học từ lâu rồi. Khi đó quả thật tôi rất giận nhưng vẫn ôm hi vọng, nói không chừng anh có chuyện gì khó xử, hoặc là đến nơi sẽ liên lạc với tôi. Nhưng mà chờ đến phút cuối ngay cả tìm cớ giùm anh tôi cũng không muốn nữa”.
Mặt Dương Hoàng An đầy áy náy, anh ta không nên không liên lạc với cô. Nhưng mà đàn ông đều mang tư tưởng gầy dựng sự nghiệp, tuy nói anh ta bận song không bận tới mức gọi một cú điện thoại cũng không có thời gian. Chẳng qua anh ta nghĩ nhất định phải học hành đàng hoàng, nhanh chóng quay về cho cô một niềm vui bất ngờ.
Nhưng đúng là có bất ngờ thật! Anh ta bị cô làm cho bất ngờ.
“Tuệ, anh thừa nhận mình sai rồi, nhưng em cũng nói lúc đó em cũng chờ anh đúng không? Anh có lỗi với em, anh dùng nửa đời sau bù đắp cho em được không?” Anh ta nhìn Tống Gia Tuệ chằm chằm, ánh mắt nóng cháy đầy khao khát. Đáng tiếc cô chẳng quan tâm.
“Những chuyện quá khứ đã qua rồi, những tổn thương tôi phải chịu cũng qua rồi. Anh muốn bù đắp nhưng tôi chả có nhu cầu” Tống Gia Tuệ nghiêng đầu, lần đầu sau hai năm nở nụ cười với anh ta “Bây giờ tôi cũng có gia đình yên ấm rồi. Tại sao phải bỏ đi theo một người đàn ông vô trách nhiệm?”
“Tống Gia Tuệ!” Tính tình có tốt mấy Dương Hoàng An cũng không nhịn được nữa, đã vất hết tự tôn đi năn nỉ rồi, vậy mà cô còn làm nhục anh ta nữa!
Cô nhếch môi, mới nói mấy câu anh ta đã không chịu nổi rồi vậy mà khi nãy còn bày ra vẻ mặt thành tâm lắm, “Đàn ông mấy người buồn cười nhỉ? Anh không từ mà biệt, biến mất suốt hai năm, Trần Nam thì lên giường với chị gái tôi, đến bây giờ tôi có chồng rồi lại lần lượt cầu xin tôi tha thứ, cầu xin tôi cho một cơ hội quay lại. Lúc các người làm tổn thương tôi có nghĩ đến cảm nhận của tôi không, có nghĩ đến tôi sẽ đau lòng thế nào không? Tôi chẳng phải là một con ngốc để các người trêu đùa nữa!”
Đúng lúc này phục vụ mang steak ra cho hai người, không khí đột nhiên lắng xuống một chút.
Dương Hoàng An thở dài, đuối lý trước cô “Được rồi, xin lỗi em! Chúng ta ăn trước rồi hẳn nói tiếp, được không?”
“Tôi ăn không vào, vả lại chúng ta chẳng còn gì để nói nữa cả”, cô đứng lên đi lại chỗ nhân viên phục vụ đang đứng, dặn người ta một lát mang đồ ăn đến phòng cho cô sau, bây giờ chả còn tâm trạng gì để ăn cả.