Trần Nam lì thật, đã làm đến như vậy rồi còn không bỏ cô ta.
“Đúng vậy! Lúc đó tôi cố tình đóng kịch đấy! Như vậy mới dạy dỗ được anh”.
“Đợi đã…” anh ta lúc này nới nhẹ tay ra, một tay nâng cằm cô lên muốn khóa môi cô nhưng lại bị ăn một cái tát đau điếng, Trần Nam lấy tay quẹt môi một cái, không từ bỏ “Em cứ bình tĩnh nghe anh nói hết, em hiểu anh rất rõ từ khi trưởng thành, bên cạnh anh luôn có phụ nữ nhưng từ khi yêu em, em lại không đồng ý cho anh làm chuyện đó. Đến khi đi trao đổi sinh viên ở Pháp, có một hôm anh ở hộp đêm đã gặp Tống Gia Linh, hai người là chị em nên rất giống nhau, lúc đó anh lại uống hơi nhiều… nên… anh đã tưởng nhầm đó là em, rồi đã lên giường với cô ta. Cũng bởi vì quá yêu em nên anh mới như vậy”.
Tống Gia Tuệ nhếch môi khinh bỉ, lên giường với chị cô vì quá yêu cô, nực cười nhỉ?
“Cô ta trên giường rất biết chiều người khác, anh thì lại một thời gian dài rồi không được thỏa mãn nhu cầu, thời gian đó anh đã nhầm tưởng, lẫn lộn giữa dục vọng và tình yêu. Mãi cho tới hôm diễn ra hôn lễ, nhìn thấy em và Hoàng Minh Huân nhảy cùng nhau anh mới thấy ngưỡng mộ anh ta, anh ghen tỵ với anh ta, anh như muốn phát điên lên! Anh không quan tâm tới việc em đã từng kết hôn, đã từng là người phụ nữ của người đàn ông khác, anh cũng không để ý tới việc em đã từng nhìn anh với con mắt khinh bỉ và có những suy nghĩ không tốt về anh, chỉ cần em đồng ý quay lại với anh, em muốn gì anh cũng đều đáp ứng hết! Như vậy có được không?”
Cô nghe xong mà thấy buồn nôn, nhớ lại những chuyện trước đây, “Lần tôi bị Đặng Thanh Thanh ăn cắp bản thiết kế đưa cho Tống Gia Linh tham gia cuộc thi, lúc đó ai đã nói tôi là đồ rẻ tiền, là tôi đi ăn cắp bản thiết kế của cô ta? Trần Nam! Anh thực sự rất đáng ghê tởm, coi như tôi van anh buông tha cho tôi cũng được, làm ơn cút khỏi đây nếu không tôi sẽ la lên đấy”.
Trần Nam nắm cổ tay kéo cô sát lại gần hơn, ngày càng điên lên, cao giọng hơn trước “Ở đây bao nhiêu là người qua lại, em mà hét lên cho người ta đến thì chỉ làm trò cười cho người ta thôi. Ngày mai sự việc sẽ được đưa lên báo, anh là đàn ông bị người ta lời ra tiếng vào cũng chẳng sao, nhưng em thì sao? Đồ rẻ tiền, đồ ngoại tình, kẻ thứ ba… em thấy những từ đó dễ nghe không?”
“Anh…”, trái tim trong lồng ngực Tống Gia Tuệ đập liên hồi, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Trần Nam ở đây, càng không dự liệu trước được con người ăn mặc sang trọng thế này lại có thể nói ra những lời bẩn thỉu như vậy.
Ngay lúc đó cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên cặn bã này. Nhưng dù có phản kháng thế nào cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay anh ta, lúc này trong tim cô gào thét cái tên Hoàng Minh Huân.
Anh nhanh chóng xuất hiện đi!
“Chồng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh”.
“Hoàng Minh Huân?” Trần Nam cười nhạt, xem đó chỉ như cái tên bình thường, “Ngoài kia có rất nhiều đồn về anh ta, không phải tất cả đều là sự thật nhưng chắc chắn đều không phải là giả, không có lửa làm sao có khói. Nếu anh ta chẳng có gì thì sao có những lời lẽ khó nghe như vậy chứ?”
“Tất cả đều là lừa gạt, anh ấy không phải như thế!”, Tống Gia Tuệ sắc mặt ngày càng khó coi, cái tên này đúng là phiền phức mà.
Tống Gia Linh! Chị mau đến đây mang chồng chị về đi!
Trần Nam nhếch môi, không quan tâm lời cô vừa nói, “Em nói anh nghe có phải anh ta chỉ còn sống được vài năm nữa không? Đến lúc đó tài sản đều thuộc về em rồi, chúng ta không phải sẽ sống…”
“Tôi còn sống được bao lâu hình như không liên quan gì tới anh Trần thì phải?” Đầu hành lang đột nhiên truyền vào một giọng nói lạnh lùng.
Tống Gia Tuệ cứng đơ không động đậy, Trần Nam mặt mũi cũng biến sắc quay đầu ra nhìn, Hoàng Minh Huân đúng lúc đó đứng quay lưng về phía ánh sáng, hai tay đút vào túi quần, trong có vẻ như rất bình tĩnh thông thả đi lại gần chỗ đó. Nhưng nhìn vào đồng tử mắt sâu như cái động tối om đó làm cho người khác không lạnh mà run lên cầm cập sợ hãi.
Anh đang tức giận! Trong đầu cô chỉ nghĩ được bốn từ đó.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào người Tống Gia Tuệ vẫn đang được Trần Nam ôm trong lòng, nói với vẻ nhạo báng: “Trong không gian hành lang nhà vệ sinh như này chỉ có hai, anh Trần cảm thấy thế nào?”
Tống Gia Tuệ thở gấp, mắt đỏ ngầu nhân lúc đó dùng lực đẩy mạnh Trần Nam ra, vội vàng chạy về hướng Hoàng Minh Huân giải thích “Không phải như anh nhìn thấy đâu, em và anh ta không có gì cả… Em vẫn luôn phát định vị chờ anh đến mà”, Câu nói cuối cùng được nói lí nhí, không biết rốt cuộc Hoàng Minh Huân có nghe thấy hay không.
Nét mặt Trần Nam có vẻ khó coi, trước khi vào nhà vệ sinh rõ ràng đã nhìn bốn bề xác nhận không thấy có sự xuất hiện của Hoàng Minh Huân, cũng không muốn để Hoàng Minh Huân nhìn thấy cảnh này, anh ta nheo mày, lấy hết dũng khí nói vẻ vô cùng tự nhiên “Hoàng thiếu gia, vừa nãy Tuệ không cẩn thận suýt bị ngã, tôi chỉ là lịch sự đỡ cô ấy thôi. Xin anh đừng hiểu lầm giữa chúng tôi chẳng có bất cứ mối quan hệ gì cả, nếu anh vẫn không tin thì có thể hỏi lại Tuệ mà”.
Tống Gia Tuệ tối sầm mặt lườm anh ta, đối diện với ánh nhìn của Hoàng Minh Huân liền lắc đầu sau đó lại gật đầu, vì muốn giữ thể diện cho Trần Nam và không muốn làm mọi chuyện rắc rối thêm, cô thấp giọng nói “Lúc nãy đúng là em bị trượt chân suýt nữa thì ngã”.