Khi về tới nhà thì trời cũng đã tối. Trong đầu cô bây giờ rất hỗn loạn, tim đập cũng có chút không bình thường, dường như có gì đó trong đầu cô muốn nhảy ra, nhưng lại không biết thứ đó là tốt hay xấu, cô đi vào nhà tắm tắm nhanh một cái, thay bộ đồ ở nhà rồi xuống tầng dưới ăn cơm.
Nhưng tới khi đi lên lầu, cô mới để ý thấy rằng trong phòng cô đặt rất nhiều lọ hoa.
Chủ yếu có hai loại hoa. Hoa hướng dương ở phía ban công, các lọ hoa trong phòng thì cắm đầy lay ơn. Cô ngạc nhiên nhìn những bông hoa trong phòng, xúc động chỉ biết lấy tay che lấy miệng mà không biết làm gì.
Ngày hôm đó hai người vừa mới đi tới cửa hàng hoa, Tống Gia Tuệ lờ mờ đoán rằng số hoa này cơ bản không phải do anh tặng, muốn tặng anh ta đã tặng hôm đó… nhưng cô đâu biết rằng anh bị sự kiêu ngạo và một chút xấu hổ làm cho không dám thừa nhận… Hoa lay ơn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ khắp phòng, cô đi tới trước bình hoa, khẽ khàng ngắm vuốt từng bông hoa.
Hoàng Minh Huân tối đến không về nhà, cùng với Diệp Hàn Lâm tìm cách để tìm ra bọn lưu manh côn đồ kia.
“Cậu nói là cậu tặng cô ấy hoa hướng dương và hoa lay ơn?” Diệp Hàn Lâm nhìn Hoàng Minh Huân với ánh mắt coi thường “Làm gì có người phụ nữ nào không thích hoa hồng chứ? Vậy mà cậu lại đi tặng mấy loại hoa đó?”
“Cậu thì hiểu cái gì chứ?” Hoàng Minh Huân nhìn Diệp Hàn Lâm chế nhạo “Cậu tưởng Tuệ giống với những người phụ nữ khác à? Hoa hướng dương và hoa lay ơn mới thực sự phù hợp với cô ấy. Với một người chưa có vợ như cậu, tôi chẳng dại gì nhờ cậu tư vấn nên tặng phụ nữ cái gì”.
Đối diện với ánh mắt coi thường của bạn thân, Hoàng Minh Huân quyết định không đem chuyện hôm đó ở cửa hàng hoa nói với anh ta.
Nhân viên bán hoa nói: Hoa hướng dương tượng trưng cho tình yêu thầm lặng, còn hoa lay ơn tượng trưng cho sự mạnh mẽ và kiên cường.
Hoàng Minh Huân phải đến mấy ngày rồi chưa về nhà, Tống Gia Tuệ cảm thấy có chút khó chịu bực dọc, liên tiếp mấy ngày trời ngủ không ngon.
[…]
Sau khi nghĩ thông rồi, Tống Gia Tuệ dành ra một buổi trưa trống tiết đến chung cư làm cơm trưa mang đến cho Hoàng Minh Huân.
Vẫn như cũ cô lên thẳng phòng làm việc của anh mà không có bất kỳ trở ngại nào. Vừa nhìn thấy cô mang balo và tay cầm một túi xách mở cửa bước vào, bàn tay đang dọn đồ ăn ra bàn của Thư ký Nhạc liền dừng lại.
Thư ký Nhạc nhanh chóng dọn đồ ăn trở lại cười hì hì với Hoàng Minh Huân “Thiếu gia, tôi đi trước nhé! Chúc cậu buổi trưa vui vẻ”, nói xong liền mang đồ ăn ra khỏi phòng, lúc đi ngang còn chào cô một cái “Thiếu phu nhân!” nữa.
Còn hai bước nữa đến chỗ Hoàng Minh Huân, anh nắm lấy cổ tay kéo lại để cô ngồi trên đùi anh, theo phản xạ cô đang định đẩy anh ra thì hiện ra trước mặt cô là một khuôn mặt anh tú nhưng lạnh lùng.
Còn chưa kịp phản ứng, anh nhanh chóng không cho cô cơ hội nói thêm lời nào, đặt đôi môi mình lên môi cô, một tay ôm eo một tay nắm lấy cằm cô, xâm nhập vào sâu hơn để có thể cảm nhận được hơi thở đặc trưng đó. Mãi tới lúc thấy cô thở có vẻ khó nhọc, Hoàng Minh Huân mới thả cô ra, cười nói “Hôm nay lại mang cơm đến rồi sao?”
Tống Gia Tuệ mặt đỏ ửng hết cả lên, muốn rời khỏi “cái ghế chạy bằng cơm” kia nhưng không được “Anh bỏ em ra đi, đây là nơi làm việc đấy!”
Anh khẽ cười như vẻ chẳng quan tâm tới lời cô nói, đây là phòng làm việc của anh buổi trưa ngoài Thư ký Nhạc chẳng có ai được vào cả nhưng lúc nãy anh ấy đã đi rồi, muốn làm gì cũng chẳng ai nói.
“Em chủ động tới tìm anh xem ra là nghĩ thông rồi, có điều cũng đúng lúc lắm, anh cũng có thể để em nhìn rõ bộ mặt thật của một số người”.
Ăn trưa xong Hoàng Minh Huân đưa Tống Gia Tuệ tới một công ty thám tử tư nhân. Nhìn thấy người thám tử đó cô cảm thấy rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu, suy nghĩ hồi lâu cô mới nhớ ra, lần cô và Dương Hoàng An gặp nhau ở quán cà phê và hôm anh ta bị đánh, đều đã gặp người đàn ông này. Những lần đó cô không thật chú ý, cô như hiểu ra “Anh ta chính là người chụp trộm những bức ảnh đó?”
“Đúng vậy!” mắt Hoàng Minh Huân sáng lên “Nhớ ra rồi sao?”
Cái tên thám tử tư nhân đó mới đầu không chịu nói gì, về sau Hoàng Minh Huân phải chi cho hắn ta một khoản tiền hắn ta mới chịu nói ra toàn bộ sự thật, từ việc theo dõi chụp trộm cho tới khi có người đưa anh ta đi Hà Lan rồi tới việc bị bắt trở lại, đều khai hết.
Tống Gia Tuệ không hề biết anh ta còn đã từng chạy trốn ra nước ngoài, cô vô cùng ngạc nhiên.
Sau đó, Hoàng Minh Huân lại đưa cho cô xem một bức ảnh, những người trong bức ảnh đó chính là bọn lưu manh côn đồ đã đánh Dương Hoàng An, nhìn cảnh trong bức ảnh thì hình như được chụp trong đồn cảnh sát.
“Dương Hoàng An rất thông minh, những sự việc này đều không phải tự tay cậu ta dàn xếp nhưng đáng tiếc cho cậu ta rằng dù kế hoạch có chu toàn thế nào, dù hành động có kín đáo bao nhiêu nhưng dấu vết để lại không phải không có. Chính những đồng tiền trên người cậu ta đã vạch trần mọi chuyện, anh đã cho người bí mật kiểm tra tài khoản ngân hàng của cậu ta, số tiền chuyển đi vừa khớp với số tiền mà những người này nhận được, em có muốn xem không?”
Tống Gia Tuệ lắc lắc đầu, cô tin anh, nói “Sự việc này dừng lại ở đây đi, vị hôn thê của Dương Hoàng An cũng đã tới tìm tôi rồi, sau này bọn họ có cuộc sống của bọn họ, chúng ta có cuộc sống của chúng ta”.
Hoàng Minh Huân khẽ lấy tay xoa xoa đầu cô “Em muốn thế nào thì là thế ấy”.
Lúc hai người cầm tay nhau đi ra ngoài, cô hỏi “Sao anh phải rót tiền đầu tư vào thời trang? Còn những việc anh làm cho những người công nhân cũ của Công ty BN, lại còn bao nhiêu là hoa trong phòng em nữa… Có phải…”
“Em muốn nói gì nữa?” Hoàng Minh Huân thấy cô ngập ngừng, giơ bàn tay ra lấy bàn tay vuốt nhẹ lên cằm cô, cười cười.
“Có phải anh đã thích em… nhiều hơn trước kia rồi không?” Nhịp tim cô bỗng chốc đập nhanh hơn, ngực căng phồng lên để nói ra câu hỏi đó, nói xong rồi cô nhắm nghiền hai mắt lại.
Hoàng Minh Huân tự cảm thấy điệu bộ của cô bây giờ rất buồn cười nhưng anh không dám cười lớn để cô biết.
Đợi một lúc mà không thấy người ngồi bên cạnh mình nói gì, Tống Gia Tuệ khẽ ti hí mở mắt nhìn Hoàng Minh Huân nhưng lúc đó cô lại nhìn thấy anh đang ngả người dựa đầu vào ghế hai mắt nhắm lại giả vờ ngủ, cô mới lấy tay đấm nhẹ vào người anh giọng lí nhí “Nói một câu thật lòng chắc anh mất miếng thịt nào đấy!”
[…]
Sau sự việc ly hôn của Tống Gia Linh, mối quan hệ của Tống phu nhân và Tống Tiến Thành cũng lạnh nhạt đi nhiều, vậy nên khi nghe thấy ông ta đề nghị mọi người trong gia đình bố trí một buổi gặp mặt nhau, Tống Gia Tuệ cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Mẹ, sao chú ba đột nhiên lại muốn mời chúng ta ăn cơm?”
“Mẹ cũng không biết” Thái độ của Tống phu nhân rất lạnh nhạt, coi như không quan tâm, nhìn bà cũng không có chút tinh thần nào “Cũng không biết tiểu Linh bao giờ mới về nhà đây…”