Sau khi ra khỏi club Đế Vương, Lạc Phương Nhã đi đến bên đường để bắt xe.
Đột nhiên có một chiếc xe máy từ xa lao tới, cô không hề chú ý. Lúc chiếc xe máy kia chạy ngang qua cô, người ngồi sau xe máy đã đưa tay ra giật túi xách của cô.
Đầu tiên Lạc Phương Nhã cảm thấy có một lực rất lớn giật lấy chiếc túi xách trên vai cô, sau đó cả người mất kiểm soát bổ nhào về phía trước
Sau khi ngã xuống đất, cô chút cảm thấy một cơn đau nhói từ khuỷu tay và đầu gối truyền tới, khiến cô gần như ngất đi.
Bên cạnh có người hét lên: “Cướp…..”
Cũng có người đi qua đỡ Lạc Phương Nhã đứng dậy: “Cô à, cô không sao chứ.”
“Cô à, túi của cô bị cướp rồi, cô mau báo cảnh sát đi.”
“Cô à, cô bị ngã không nhẹ, hay là đi bệnh viện xem một chút đi….”
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, Lạc Phương Nhã đau đến mức không có sức để trả lời họ.
Cuối cùng, Lạc Phương Nhã phải mượn điện thoại của một người qua đường để gọi cho Hứa Song Khanh.
Sau khi Hứa Song Khanh đến, đưa Lạc Phương Nhã đến bệnh viện kiểm tra trước.
Bởi vì lực kéo của chiếc xe máy quá lớn, lúc Lạc Phương Nhã ngã xuống đất, hai lòng bàn tay đến cổ tay đều bị cọ xát đến mức bầm tím.
Nữ bác sĩ xử lý vết thương cho Lạc Phương Nhã, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc hỏi:
“Sao cô lại bị thương? Sao lại thành ra như thế này?”
“Không cẩn thận bị ngã.” Lạc Phương Nhã trả lời.
Nữ bác sĩ lắc đầu: “Cô không cẩn thận bị ngã cũng thật nghiêm trọng nha.”
Khuôn mặt Lạc Phương Nhã hiện lên sự lúng túng, không nói gì.
“Cậu ấy bị người khác đi xe giật đồ, túi bị cướp, người cũng bị ngã thành như thế này.”
Nữ bác sĩ nghe thấy Hứa Song Khanh nói vậy vô cùng ngạc nhiên: “Bọn cướp đi xe máy kia cũng quá hung hăng, ngang ngược rồi?”
Hứa Song Khanh đồng ý nói: “Đúng vậy, một nhóm cặn bã của xã hội.”
“Hi vọng cảnh sát sớm bắt được bọn chúng.” Nữ bác sĩ nói xong, lại kê mấy hộp thuốc cho Lạc Phương Nhã.
Cuối cùng còn dặn dò: “Được rồi, vết thương không được dính nước, ngày mai đến để thay thuốc.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Hứa Song Khanh vừa cảm ơn bác sĩ vừa dìu Lạc Phương Nhã ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi từ phòng bệnh đi ra, Hứa Song Khanh không nhịn được lẩm bẩm: “Tớ nói nè Phương Nhã, không phải cậu đi gặp người trong lòng của mình sao? Sao lại bị cướp.”
Lúc nghe thấy ba từ “người trong lòng”, đôi mắt Lạc Phương Nhã tối lại, sau đó nói: “Tớ ở bên đường bắt xe, cũng không biết xảy ra chuyện gì.”
Hứa Song Khanh thở dài: “Bỏ đi, người không sao là được rồi, chúng ta đi báo cảnh sát trước.”
“Ừm.” Lạc Phương Nhã gật đầu.
Sau khi lấy xong lời khai, khai những đồ đạc ở trong túi, Lạc Phương Nhã và Hứa Song Khanh mới về nhà.
Vỗn dĩ vì chuyện của Tô Hiên Minh mà có chút buồn, cộng thêm bây giờ lại còn bị cướp, sau khi Lạc Phương Nhã về phòng, cũng không ra ngoài, ngay cả Hứa Song Khanh gọi cô ra ăn tối, cô cũng từ chối.
Cuộc gọi mà ban ngày Tô Hiên Minh Nhận được là người làm trong nhà họ Tô gọi đến, ông cụ đột nhiên bị bệnh. Tô Hiên Minh vội vàng nói với Lục Dũng một tiếng, sau đó vội vàng đi đến chỗ ông cụ.
Vấn đề của ông cụ Tô không phải là quá lớn, chỉ là đột nhiên ngất xỉu. Tô Hiên Minh đợi ông cụ Tô tỉnh lại mới rời khỏi nhà họ Tô.
Lúc lên xe, nhìn thấy bộ quần áo cũ mà lúc trước Lạc Phương Nhã để trên xe anh, anh mới nhớ lại, anh để quên Lạc Phương Nhã ở câu lạc bộ Đế Vương rồi.
Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Phương Nhã, kết quả điện thoại của Lạc Phương Nhã lại tắt máy.
Anh chỉ có thể gọi điện thoại cho Lục Dũng.
Từ chỗ Lục Dũng Tô Hiên Minh biết được sau khi anh rời đi không lâu Lạc Phương Nhã cũng rời đi.
Mặc dù đáp án nằm trong dự đoán, nhưng không biết tại sao Tô Hiên Minh lại cảm thấy trong lòng mình có chút buồn bực không thể giải thích được.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lục Dũng, quay vô lăng định đi đến khu Bích Hồ tìm Lạc Phương Nhã.
Kết quả đi được nửa đường, anh lại nhận được điện thoại của Chu Thạc, nói là bên phía tổng công ty xảy ra vấn đề. Tô Hiên Minh không thể không từ bỏ việc đi tìm Lạc Phương Nhã, vội vàng đi đến tổng công ty.
Bởi vì bác sĩ dặn dò vết thương phải thay thuốc, vì vậy chiều hôm sau Lạc Phương Nhã lại đi đến bệnh viện, nhưng lần này Hứa Song Khanh không đi cùng cô, mà chỉ có một mình cô đi.
Người ở bệnh viện rất nhiều, Lạc Phương Nhã xếp hàng hơn 10 phút mới lấy được số.
Sau khi lấy được số, cô vội vàng đi đến phòng làm việc của bác sĩ, kết quả không chú ý đã va phải người đối diện.
Lực quá lớn khiến Lạc Phương Nhã đột nhiên mất đi trọng tâm, cả người ngã về phía sau, lúc nhìn thấy mình sắp ôm lấy mặt đất, đột nhiên có một đôi tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy eo cô, cứu Lạc Phương Nhã không bị ngã xuống.
“Cô không sao chứ?” Giọng nói ôn hòa vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Tôi không sao….” Lạc Phương Nhã ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đang nở một nụ cười, cô sững sờ một chút, sau đó mới nói: “Thực ra là tôi không cẩn thận va phải anh, xin lỗi.”
“Không sao.” Người đàn ông lắc đầu, sau đó buông bàn tay ở trên eo Lạc Phương Nhã ra.
“Ừ.” Lạc Phương Nhã gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Sau khi Lạc Phương Nhã rời đi, người đàn ông kia cũng quay người định rời đi.
Vừa đi được mấy bước, điện thoại trong túi reo lên, người đàn ông cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, lúc nhìn thấy số điện thoại hiện thị trên màn hình điện thoại, trên khuôn mặt lộ ra ý cười: “Alo, Lục Dũng.”
“Thẩm Lỗi, không phải cậu về nước từ sáng sao? Bây giờ chết ở đâu rồi?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói kêu gào của Lục Dũng.
“Không phải là ăn tối sao? Bây giờ mới 2h, cậu làm gì mà vội vậy?” Trên mặt Thẩm Lỗi mang theo nụ cười bất lực.
Lục Dũng cười haha nói: “Trước bữa tối đi đến club Đế Vương để vui chơi giải trí.”
“Cậu và tôi đi vui chơi giải trí hả? Vậy thì không cần.” Cùng với tên Lục Dũng kia mắt to trừng mắt nhỏ, còn không bằng ở trong khách sạn ngủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!