Vì để dập tin tức xuống, Trác Chí Nam không ngừng chạy đôn chạy đáo, đứng ngồi không yên. Nhưng chẳng nhận được lời cảm ơn, vừa về nhà nói có mấy câu, đã bị Thẳm Sương tát cho một bạt tay như trời giáng. Còn mắng anh ta là đồ vô dụng, thua kém Trác Phi Vũ mọi mặt. Không biết bênh vực mẹ mình còn tiếp tay cho giặc.
Anh ta tức giận chạy đến quán bar, uống rượu giải sầu. Trong men say, anh ta vô thức gọi cho một người.
Trở lại phía bệnh viện.
Hạ Trúc Cẩm, vừa kết thúc chuyến bay, cô ta đã đến thẳng bệnh viện gặp Trác Phi Vũ để báo cáo cụ thể tình hình công việc của mình.
Trác Phi Vũ vừa nghe vừa lau người cho Trác lão. Tuy hiện tại ông đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vì sức khỏe ông quá yếu nên vẫn còn hôn mê, thời gian tỉnh lại cũng chưa thể xác định.
Hạ Trúc Cẩm bất giác nhìn sang anh khi điện thoại của cô ta không ngừng đổ chuông.
“Sao không nghe?”
Hai người Lý Huân và Tiêu Vỹ Văn cũng đang tò mò muốn biết. Ai gọi tới mà cô ta lại không nghe.
Hạ Trúc Cẩm chứng minh lòng trung thành của mình liền đưa điện thoại sang phía anh. Trên màn hình còn chẳng hiển thị tên, nhưng anh biết là số máy của ai.
“Trúc Cẩm xin thề với trời. Trúc Cẩm chưa bao giờ dám hai lòng.”
“Tuy cô là thư ký của tôi. Nhưng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của cô. Muốn làm gì thì cứ việc làm.”
Hạ Trúc Cẩm chẳng chút nghĩ suy liền tắt máy ngang. Còn chặn luôn cuộc gọi.
Trác Phi Vũ chợt thở dài. “Về hết đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Vâng!”
Hai người họ chưa dứt câu, Hạ Trúc Cẩm đã nhanh miệng hỏi. “Vậy còn chuyện…”
“Đợi sức khỏe của Trác lão thật sự ổn rồi tính tiếp.”
Đã hơn mười ngày, nhưng Trác lão vẫn chưa tỉnh lại. Trác Mỹ Chi nhìn cháu trai túc trực chăm sóc cho ông mà không khỏi đau lòng.
“Tiểu Vũ, cô biết cháu rất thương ông nội. Nhưng sức người có giới hạn. Cháu vừa lo việc công ty, vừa phải chăm sóc ông như vậy, thời gian đâu để nghỉ ngơi.”
“Khụ… Khụ… Cháu không sao.”
“Tiều tụy thế kia còn bảo không sao. Nghe lời cô, về nhà nghỉ ít hôm cho khỏe. Cháu phải biết là, không chỉ ông nội cần cháu. Mà còn có Trác gia, còn có cả tập đoàn. Họ đều rất cần cháu. Nghe cô, về nhà đi. Ở đây có cô rồi.”
Cô út nói không sai, gánh nặng trên vai anh thật sự có quá nhiều. “Được. Ông nội có tiến triển gì, cô nhớ gọi cho cháu.”
“Nhất định. Cháu yên tâm, về nghỉ ngơi đi.”
Trước khi rời khỏi bệnh viện, anh vẫn không quên, cho thêm người giám sát và bảo vệ Trác lão, để tránh mẹ con Thẳm Sương lại đến gây thêm phiền phức.
***
Tập đoàn Way.
Sau cuộc họp báo cáo tình hình mấy ngày qua, anh trở lại phòng làm việc mà mặt mày ủ rũ. An Tịch Vy luôn miệng mắng anh máu lạnh vô tình, nhưng người máu lạnh vô tình lại chính là cô. Đã không cho anh một cơ hội nào để giải thích thì thôi đi, còn tránh mặt anh, chặn luôn cuộc gọi của anh.
“Trác tổng, đợt khảo sát thường niên lần này, ngài định sẽ đến đâu?”
“Boss, hay là đến Hoa Dương đi!”
Tiêu Vỹ Văn vừa dứt câu, ai cũng hướng mắt nhìn. Trong đó, có cả Trác Phi Vũ.
“Ờm…” Anh ta ậm ừ nhìn sang Lý Huân.
“Nhìn tôi làm gì?”
Tiêu Vĩ Văn liền xua tay cười. “À không. Tại tôi thấy lâu quá boss không đến đó khảo sát. Nếu đã là kiểm tra đột xuất, nên tôi nghĩ đến Hoa Dương thôi.”
Lý Huân gật gật tán đồng. Vì anh ta cũng thấy Tiêu Vĩ Văn nói có lý.
Chẳng nghe anh trả lời, Hạ Trúc Cẩm liền chen ngang vì lo lắng.
“Trác tổng, nếu không khỏe. Ngài về nhà nghỉ ngơi đi. Chuyện khảo sát cứ dời lại ít hôm nữa.”
Trác Phi Vũ tựa lưng ra ghế, mặt ngẩng nhìn lên trần nhà thở dài. "Về nhà để làm gì, cứ đến đó đi.”
“Vâng!” Anh ta mừng rỡ, giục tay Lý Huân nhanh chuẩn bị xe.
Sở dĩ, anh ta bảo đến Hoa Dương, là vì hôm trước đi gặp khách hàng cùng Hạ Trúc Cẩm, anh ta vô tình trong thấy một cô gái rất giống với phu nhân bước ra từ Hoa Dương. Biết sếp nhà mình nhớ vợ đến đổ bệnh rồi, nhưng chẳng hiểu sao lại không chịu đi tìm. Nên anh ta mới đề xuất đến đó thử xem thế nào. Mong là họ sẽ có duyên gặp nhau và tháo gỡ hiểu lầm.
***
Khách sạn Hoa Dương.
Phía sau sảnh lớn là một bầu không khí đầy căng thẳng, một hàng dài nam nữ nhân viên chỉ biết đứng nhìn nhau, khi liên tục bị quản lý quở trách.
“Tôi hỏi lại lần nữa, ai đã làm?” Chị ta không ngừng la hét. “Là cô? Hay là cô?”
Ai cũng đều lắc đầu để trách khỏi liên quan, càng khiến chị ta thêm tức giận.
“Ai cũng không nhận, thì tôi sẽ suy luận theo từng vấn đề. Ở trong đây, ai là người không có điều kiện nhất, đang cần tiền nhất, thì chính là người đó trộm.”
Bao nhiêu ánh mắt điều hướng về một người, khiến cô nữ nhân viên hốt hoảng, vội xua tay.
“Không phải tôi trộm đâu, tuy tôi đang rất cần tiền. Nhưng tuyệt đối sẽ không trộm đồ của quản lý.”
“Đó là cô nói, ai mà biết được.”
“Khôn hồn thì đi theo tôi, nếu không đừng trách tôi làm lớn chuyện.”
“Phải đó. Có thì nhận đi. Đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi.”
***