An Tịch Vy thức giấc trong trạng thái mệt mỏi, cả người cô từ trên xuống dưới đều ê ẩm rả rời. Cô mang máng nhớ lại chuyện hôm qua mà không khỏi sợ hãi, còn chưa ngồi dậy ai kia đã giữ tay cô lại.
“Đừng ngồi dậy.”
“Phi Vũ…”
“Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn vẻ mặt đầy lo sợ của cô, anh cũng không giấu nữa. Anh liền kể lại cho cô nghe, chuyện cô bị kẻ xấu hạ thuốc.
“Con của chúng ta…”
“Yên tâm đi! Anh nhờ bác sĩ kiểm tra rồi.”
“Thật không?”
Anh gật đầu khẳng định. “Thật!”
Cô vẫn hoài nghi chưa tin. “Ý anh là con vẫn ổn?”
“Vẫn ổn.”
Trác Phi Vũ vừa nói xong, cô đã ôm anh oà khóc. Dù đã qua rồi, nhưng cô vẫn không thể không nghĩ tới. Cô thật sự rất sợ.
“Ngoan! Không khóc.”
Anh càng dỗ dành, cô càng khóc lợi hại hơn khiến anh chẳng biết phải làm sao, ngoài cái ôm thật chặt.
“Có anh ở đây rồi. Không khóc nữa.”
Suốt mấy ngày liền, Trác Phi Vũ cũng không đến công ty, chỉ dành thời gian ở nhà với vợ. Hôm nay vừa thức giấc, không thấy anh nằm bên cạnh, An Tịch Vy lại thấy lòng có chút bất an. Vì đối với cô, hạnh phúc này quá ảo. Chính cô cũng không dám tin, Trác Phi Vũ vậy mà lại yêu mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, ở nhà cũng chẳng làm gì, nên hôm nay cô muốn nấu bữa trưa mang đến công ty cho anh. Thời gian qua ở Trác gia, cô học hỏi được từ bà Văn cũng không ít, nên những món Trác Phi Vũ thích ăn, cô tương đối đều nấu được.
***
Văn phòng chủ tịch.
“Tôi đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần, nhất định không được để xảy ra sự cố. Nhưng rốt cuộc thì sao? Ai phụ trách?”
Tiêu Vĩ Văn bị anh làm cho giật mình. Nhưng làm sao anh ta dám đùng đẩy trách nhiệm cho ai. Chỉ có thể bước ra nhận tội. Anh ta cũng không ngờ, mình lại phạm phải một lỗi không nên có như vậy.
“Trác tổng bớt giận. Tôi thật sự không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Nhưng tôi đoán đám phụ nữ đó đã bị ai đó lợi dụng, cho nên…”
“Chuyện đó còn cần anh nói sao?”
“Tôi ghét nhất là những lời dư thừa. Hai người tốt nhất, nên tự kiểm điểm lại mình đi.”
“…” Cả hai chỉ biết cúi gằm mặt xuống. “Xin lỗi Trác tổng!”
“Bên phía Trúc Cẩm thế nào?”
Lý Huân liền miệng nhanh hơn não. “Cô ấy vẫn đang thu thập chứng cứ. Chắc cũng không lâu nữa.”
“Tôi không cần biết dùng cách gì, tất cả đám người có liên quan tới việc phu nhân bị hạ thuốc lần này, nên làm gì thì cứ việc làm.”
“Rõ.”
Trác Phi Vũ vừa từ phòng họp trở về, đã nhận được thông báo từ Tiêu Vĩ Văn, nói có người muốn gặp anh.
“Là ai?”
[Là cô Đường, cô ấy bảo có việc quan trọng, cô ấy còn nói sẽ chờ đến khi ngài chịu gặp mới thôi.]
“Cho cô ấy vào đi.”
[Vâng!] Anh ta tắt máy xong, liền quay lại truyền lời.
“Cô Đường. Trác tổng cho mời!”
Đường Hiểu Thu mừng rỡ, liền theo bước anh ta vào thang máy, đến thẳng văn phòng của anh.
“Cốc! Cốc!”
“Vào đi!”
Nghe được giọng anh truyền ra, Đường Hiểu Thu liền mở cửa đi vào.
“Phi Vũ!”
“Tìm tôi có việc gì?” Anh thờ ơ lên tiếng, nhưng một ánh nhìn cũng không cho cô ta, khiến cô ta có phần mất mát.
“Anh có nhất thiết phải lạnh nhạt với em như vậy không?”
Động tác tay anh khựng lại, nâng mắt nhìn cô ta. “Giữa tôi và cô, vốn dĩ chưa từng thân thiết thì nói gì đến lạnh nhạt. Huống gì là một người đã có vợ như tôi.”
“…” Đã có vợ? Lời vừa nói ra khiến tim cô ta đau đến không thở nổi. “Em không tin là anh thật sự chấp nhận cuộc hôn nhân đó. An Tịch Vy thì có gì tốt, cái thứ lăng loàng không biết liêm sĩ như cô ta, thì lấy tư cách gì để ở bên anh? Chuyện lần trước cô ta lén lút qua lại với đàn ông, anh đừng tưởng lắp liếm thì không ai biết.”
“Nói đủ chưa?”
“Chưa đủ. Em biết, ông nội rất thích trẻ con. Nên khi nghe tin cô ta có thai ông nội mới xiêu lòng. Nên mới ép anh kết hôn với cô ta.”
“Kết hôn cùng Tịch Vy là do bản thân tôi tự nguyện.”
“Em không tin.” Cô ta lắc đầu tiến thẳng về phía anh. “Phi Vũ, em biết anh vốn chỉ muốn lợi dụng cô ta để đối phó với mẹ con Thẩm Sương thôi đúng không? Một người tài giỏi như anh, làm sao có thể yêu cô ta. Chỉ có em mới xứng với anh. Cũng chỉ có em mới có đủ tư cách ở cạnh anh thôi.”
“Đường Hiểu Thu, cô có cảm thấy mình quá đề cao bản thân rồi không?”
“Trác Phi Vũ, anh có thể lừa dối tất cả mọi người, nhưng không thể qua mặt em đâu. Cô ta vốn chỉ là một con cờ để anh lợi dụng. Anh vốn không hề yêu cô ta. Nếu anh sợ ông nội không chấp nhận, em cũng có thể sinh cho anh một đứa con mà.”
Trác Phi Vũ bất ngờ đứng dậy, hai tay chống cạnh bàn, cố định cô ta ở giữa. “Ai nói với cô là tôi muốn có con? Cô bớt tỏ ra thông minh đi. Làm người có đôi lúc quá thông minh, chỉ phản tác dụng."
Anh nhếch mép. Rất nhanh thôi, tôi sẽ tặng cho cô một món quà thật lớn. Xứng đáng với những việc mà cô đã làm.
Dù lời anh giữ lại trong lòng không nói ra. Nhưng ánh mắt sắc lạnh của anh đã khiến cô ta bất giác rùng mình, nuốt một ngụm khí lạnh.
***