Bà Văn đảo mắt, nghĩ mình nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí căng thẳng như lúc này.
“Cả ngày loay hoay cho hôn lễ, chắc thiếu gia, thiếu phu nhân đều đã đói lắm rồi. Để tôi đi chuẩn bị bữa tối. Thiếu gia có căn dặn gì không ạ?”
“Như cũ, thanh đạm thôi.” Vẫn thanh âm nhàn nhạt.
“Vâng thiếu gia! Tôi sẽ làm ngay.” Bà cúi chào gấp gáp rời đi.
“Để cô vào xem có giúp bà Văn được gì không.” Nói rồi, bà cũng vội nối gót theo.
“Về phòng.”
An Tịch Vy nhìn theo bóng lưng họ mà không ngừng suy nghĩ. Trông họ cứ là lạ thế nào lại không biết ở đâu. Cứ thất thần mà bị anh nhìn chằm chằm cô cũng không hay biết.
“Em không định đi?”
Cô giật mình quay sang nhìn anh. “Đi đâu nữa?”
Anh liền cốc lên trán cô. “Về phòng.”
Cô ậm ừ, xoa trán bước theo.
***
Một căn phòng rộng lớn nằm ở tầng hai. Với cô, nó chẳng khác nào một căn nhà với dạng không gian mở.
“Đây là phòng ngủ của anh sao?”
“Biết còn hỏi.”
“Ý em là nó lớn quá. Phòng ngủ không phải chỉ để ngủ thôi sao, có cần rộng đến vậy không?”
“Bình thường không đi làm, hầu hết thời gian tôi đều ở trên phòng, kể cả ăn uống, ngoại trừ lúc có ông nội ở nhà, mới xuống dưới ăn thôi.”
“Không ngờ anh cũng sống khép kín như vậy.”
Nói rồi, cô lại thắc mắc. “Nhưng không phải anh có nhà riêng rồi sao? Vậy rốt cuộc là anh ở nhà nào?”
“Nhà nào cũng ở, nhưng thường là ở đây.”
Cô vô thức mỉm cười với anh mà chính cô cũng không hay biết.
“Coi bộ em học được cách làm vợ cũng khá nhanh. Rất tốt!”
“…” Mình có sao? Cô xấu hổ quay lưng, không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thẳng vào mắt anh, là cả người cô cứ nóng bừng lên như bị sốt.
“Tôi còn chút việc phải làm. Em tắm trước đi, quần áo đều ở bên trong.” Anh vừa nói vừa mở ngăn tủ ra, đang định lấy hộp tai nghe, lại lấy phải một thứ khiến cả hai cứng đờ.
Bao cao su? Không những một mà còn rất là nhiều.
“…” An Tịch Vy vội chắn tay trước ngực cảnh giác. Suốt thời gian qua tiếp xúc cùng anh, cô luôn cảm thấy anh là người cũng khá đứng đắn, không ngờ anh lại…
Anh liền đặt lại vị trí cũ. “Chắc là cô út chưa biết chuyện em mang thai.”
“…” Anh ấy là đang giải thích với mình sao? Cô gật đầu không nói gì. Nhanh chân bước vội vào phòng tắm.
Nhìn theo bóng lưng cô mà anh vuốt mặt cạn lời. Anh vốn đâu cần phải giải thích. Đóng ngăn tủ lại, anh vòng qua ghế mở laptop ra, bắt đầu công việc.
Đang mở cuộc gọi nhóm qua video cùng hai trợ lý và một số giám đốc bộ phận, thì bất ngờ nghe tiếng hét của cô vang ra từ phòng tắm.
“Á…”
Tịch Vy? Anh chẳng nghĩ gì liền chạy vội vào trong.
“…”
“…”
Ai cũng to nhỏ xì xào, không biết đã xảy ra chuyện gì mà Trác tổng lại vội vàng như vậy.
Bên trong phòng tắm…
“Sao lại bất cẩn vậy?”
“…” An Tịch Vy xấu hổ dùng tay chắn ngực mình lại, khi chiếc váy xinh đẹp theo hành động của cô mà nửa kín nửa hở, ẩn hiện cặp núi đôi căng tròn.
Anh thở dài khoá van nước lại. Đoán chắc là cô không để ý vòi nước sẽ tự động cảm biến khi có người, nên mới giật mình mà té ngã.
Không hỏi thêm gì, anh với tay lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên người cô.
An Tịch Vy chưa kịp mở lời, anh đã bất ngờ luồng tay ra phía sau lưng cô khiến cô lần nữa phải xấu hổ.
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Mở khoá kéo giúp em, hay định mặc đồ ướt ra ngoài?”
Cô cúi mặt không nói gì. Hoá ra là anh muốn giúp cô. Tự nhiên cô lại nghĩ xấu cho người ta.
“Xong rồi. Cởi ra đi.”
“…” Cởi, cởi sao? “Anh quay mặt chỗ khác đi, anh nhìn vậy sao em…” Tuy không phải anh chưa từng thấy, nhưng cứ vậy mà cởi sạch sẽ cô cảm thấy rất ngại, dù bên ngoài có chiếc áo che chắn thì vẫn là trống trải mà.
“Em phiền quá!” Miệng thì nói vậy nhưng anh vẫn quay mặt ra.
Cô liền nhanh tay cởi chiếc váy xuống. “Xong, xong rồi.”
Anh không nói gì, quay lại bế bổng cô lên. Theo phản xạ tự nhiên, cô liền vòng tay ôm lấy cổ anh vì sợ ngã.
“Em, có thể tự đi.”
Vẫn là sự im lặng. Anh thả cô ngồi tựa đầu giường. Kéo chăn đắp lại phần chân cho cô.
“Có trúng đâu không?”
Cô lắc lắc đầu. “Em không sao. Chỉ là em không để ý, nước tự động bắn ra làm em giật mình nên vấp chân váy thôi.”
Đúng là không khác với những gì anh suy đoán.
“Nằm nghỉ chút đi. Chắc bà Văn chuẩn bị sắp xong rồi."
“Thật ra, anh không cần lo cho em đâu. Dù gì giữa chúng ta…”
“Ngày tháng sau này, còn phải chung sống cùng nhau.” Anh cắt ngang lời cô. “Tôi không muốn ngày đầu về nhà chồng, người ngoài nhìn vào đã nghĩ Trác gia ức hiếp em.”
An Tịch Vy vội xua tay đính chính. “Làm gì có. Thật ra, em còn phải cảm ơn anh. Hôm nay, em thấy bà ngoại rất vui.”
“Không cần cảm ơn. Đều là chuyện nên làm thôi.”
“…” Cô không nghĩ một Trác Phi Vũ băng lạnh khó gần, lại không ngừng tạo cho cô một loại cảm giác vô cùng ấm áp.
Qua màn hình laptop. Ngoài Tiêu Vĩ Văn và Hạ Trúc Cẩm. Ai nấy cũng tò mò.
Không biết giọng nói ngọt ngào đó là của vị thiên kim tiểu thư nhà ai. Thật sự trước giờ chưa từng nghe boss của họ có chút lịch sử tình trường nào, ngoài chuyện ồn áo trong khách sạn vừa qua. Giờ bên cạnh lại có phụ nữ, đúng là khó tin. Cũng như chưa từng biết, boss nhà họ còn có mặt dịu dàng như vậy.
***