Anh nhún vai tùy ý. “Có hay không thì cả tôi và em đều rõ.”
Nói đến đây cô mới chợt nhớ đến đêm hôm đó, là cô và anh đã xảy ra quan hệ ngoài ý muốn. Nhưng ngay từ đầu, Trác lão biết chuyện cũng đâu có đồng ý. Nghĩ lại những lời lạ lùng vừa rồi của Trác lão mà cô như được khai thông. Chả lẽ Trác Phi Vũ nói cô mang thai nên Trác lão liền chấp nhận cô sao. Lý nào là vậy.
Cô nắm chặt lấy lớp vải dưới chiếc bụng nhỏ. “Trác Phi Vũ, anh…”
“Xem ra em thông minh hơn rồi đó. Như ban đầu đã nói, chúng ta đều bị rơi vào thế khó. Thay vì vạch rõ quan hệ, cứ để mọi chuyện thuận theo chiều gió.”
An Tịch Vy nghe xong mà thật sự không thể kìm chế được. “Trác Phi Vũ, lần nào anh cũng như vậy. Cứ thích làm theo ý mình. Tôi thấy anh là đang lợi dụng tôi, cái gì mà thuận theo chiều gió. Tôi…” Lời chưa kịp dứt Trác Phi Vũ đã bất ngờ xoay người, áp sát cô vào tường.
“Hức…”
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Sao lại nói là lợi dụng. Đây rõ ràng là hợp tác đôi bên cùng có lợi.”
“Hôn nhân đâu phải trò đùa. Tại sao lại mang ra hợp tác? Huống gì chuyện lãnh chứng của chúng ta chỉ là giả. Anh cảm thấy chưa đủ quá đáng hay sao, đằng này anh còn…” An Tịch Vy nói giữa chừng lại thôi, cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt, vì khoảng cách hiện tại quá gần, dù cô đã tránh xa nhất có thể, nhưng anh cứ cố tình lấn lướt, chỉ cần một hơi thở mạnh cũng có thể khiến đôi môi chạm vào nhau.
Nhưng cô nào biết rằng, cảnh tượng mập mờ của họ lại biến thành những giây phút ngọt ngào trong mắt của hai ông bà lão vừa lẽn ra nhìn trộm.
“Còn gì? Sao không nói tiếp.”
Cô luống cuống chống tay giữ ra khoảng cách với anh. “Anh đừng có bày trò. Ai có thai với anh chứ?”
“Không thì em muốn sao? Hửm?” Anh bất ngờ, chạm tay xuống chiếc bụng nhỏ.
“Hay là, thử lại đi!” Anh phá phách phả làn hơi nóng bỏng vào tai cô, khiến An Tịch Vy không tự chủ rùng mình với nhịp đập hỗn loạn.
“…” Thử? Cô xấu hổ tránh anh. “Đồ lưu manh.”
Anh nhếch môi khi thấy vẻ mặt xấu hổ của cô lúc này. “Tôi chỉ đùa thôi, em không cần căng thẳng.”
Đùa? Cô không nghĩ anh cũng biết đùa.
“Tôi nói lại lần nữa cho em rõ. Danh phận là thật, chỉ có quan hệ giữa chúng ta mới là giả thôi. Chắc em không muốn bà ngoại phải lần nữa đau lòng vì em đâu. Đúng không?”
“Tôi nói không lại anh. Nhưng anh đi quá xa rồi đó. Con người anh, ngoài những lời hoa mỹ để thâu tóm lòng người, thì lời nào là thật lòng, lời nào là giả dối. Tại sao anh lại vô vị như vậy chứ?”
“Với tính khí của Trác lão, nếu tôi không nói vậy, thì em nghĩ ông sẽ bỏ qua cho em dễ dàng như vậy không? Nếu em muốn họ tiếp tục cãi nhau, khiến bà lần nữa đau lòng, thì tôi sẽ vào giải thích cùng em.”
Anh vờ quay người đi, đúng như dự liệu An Tịch Vy liền níu tay anh lại.
“Đừng mà.”
Anh liền nở nụ cười môi khi đạt được ý đồ, nhưng chỉ thoáng qua lại trở về gương mặt lạnh băng vốn có, không nhanh không chậm quay lại nhìn cô.
“Tôi vì bảo vệ em mà không ngại nhiều lần nói dối, điều mà tôi vốn dĩ không cần thiết phải làm.”
“Là tôi không đúng, hiểu lầm ý tốt của anh.”
“Tôi thấy em là mắng tôi thành nghiện thì có?” Anh thở dài trách móc.
Cô bối rối lắc đầu. Lần trước hiểu lầm chọc giận anh, làm cô ray rứt cả một ngày, cô không muốn lại tiếp tục mất ngủ. Nhưng nếu không phải vì anh luôn tự ý quyết định mọi chuyện, thì cô đã không nghĩ xấu cho anh như vậy.
“Để tránh bị phát hiện. Em nên đổi hẳn cách xưng hô đi.”
“…” Cô gượng gạo gãi đầu. Vì giận quá nên cô đột nhiên quên.
“Em xin lỗi!”
Anh cốc nhẹ lên trán cô một cái. “Ngoài xin lỗi, em không có câu nào khác để nói à?”
“Em biết rồi.”
Anh nhếch môi tỏ ra hài lòng. “Trẻ ngoan dễ dạy. Vào thôi.”
Không đợi nghe câu hồi đáp, anh đã nắm tay cô cùng bước trở vào.
Cô phòng má ủy khuất, không hiểu sao, anh luôn là người điên đảo thị phi, nhưng lần nào đối chất cùng anh, cô cũng cảm thấy mình là người có lỗi.
An Tịch Vy vẫn cảm thấy ấm ức mà không thể không nói thêm. “Trác Phi Vũ, từ giờ trở đi, anh có muốn làm gì có thể nói trước cho em biết được không?”
“Tôi sẽ suy nghĩ.”
Vậy mà lại không hứa. Nhưng với con người ngang ngược này, cô làm gì được lựa chọn.
Khu chung cư z.
An Tịch Vy lủi thủi dọn dẹp phụ bà. Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu cô lúc này nhưng cô thật sự mâu thuẫn không dám hỏi.
Không ngờ bà đã biết chuyện ồn ào xảy ra trước đó. Cũng không biết, trước khi ra về, bà bảo có vài lời muốn nói riêng với Trác Phi Vũ là chuyện gì. Từ lúc Dương Trung đưa họ về đến giờ bà cũng không nói với cô một lời nào. Suy đi nghĩ lại, cô nghĩ mình vẫn nên mở lời trước.
“Cháu xin lỗi!” Cô cúi thấp người.
Ngô Diệu Anh khựng lại động tác tay, bà đặt miếng khăn lau lên bàn, ngồi xuống ghế nhìn cô.
“Lỗi của cháu là gì?”
“…” An Tịch Vy nuốt một ngụm nước bọt. “Cháu đã không thành thật với bà.”
Ngô Diệu Anh kéo tay cô ngồi xuống cạnh bà. “Đúng là bà rất giận. Một việc lớn như vậy mà cháu cũng dám giấu bà.”
“Bà ngoại!” Cô cuống lên không biết phải nói gì cho đúng, cô nào muốn giấu bà đâu. Nhưng chuyện như thế, dù có muốn nói cô cũng đâu biết phải mở lời thế nào.
Bà lắc đầu vuốt ve lên mu bàn tay cô. “Tiểu Vy Vy! Bà thật sự rất giận, nhưng càng giận mình hơn khi để cháu phải chịu uất ức một mình.”
Cô mấp máy môi không thốt nên lời nhưng đôi mắt thành thật đã ngấn lệ.
***