Khương Minh Chi nhìn thấy suy đoán đầy gan dạ ấy thì bị sợ chết khiếp.
Cô biết cư dân mạng thời nay biết đào bới cỡ nào, mà ảnh và tư liệu của bác cả cô đều có trên Baidu.
Mặc dù bọn họ làm việc đoan chính, ngồi ngay thẳng, chẳng sợ gì cả nhưng có những lúc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bạn mãi mãi không biết có một số người có thể đoán ra cái gì.
Khương Minh Chi bỗng nhiên vội vàng đứng dậy.
Lộ Khiêm ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Khương Minh Chi lướt nhìn căn phòng một vòng, vừa nhìn tới gương mặt khó hiểu của người đàn ông nào đó thì đột nhiên nói một câu: “Có quà không?”
Lộ Khiêm: “Hả?”
Khương Minh Chi: “Anh biết mình tới tham gia lễ trao giải của em mà không chuẩn bị quà chúc mừng em đạt giải sao?”
Cô chống hai tay lên trước người Lộ Khiêm, nghiêm túc chất vấn: “Hay là anh cảm thấy em không thể giành được giải.”
“À thế thì chẳng phải anh càng cần chuẩn bị quà để an ủi tâm trạng mất mát vì không đạt giải của em sao?” Khương Minh Chi tức giận phồng miệng.
Lộ Khiêm ngây ra khi đột nhiên Khương Minh Chi nói tới quà.
Anh nghĩ hai giây, giương mắt lên: “Anh không tính là quà sao?”
Khương Minh Chi: “...”
Không chuẩn bị quà nên dùng bản thân gán nợ? Từ xưa tới nay cô chưa từng gặp người đàn ông nào keo kiệt mà tinh ranh thế này!
Lộ Khiêm thấy câu trả lời của mình có vẻ không được cô thích cho lắm thì cầm điện thoại lên: “Bây giờ anh đi chuẩn bị.”
Khương Minh Chi đè tay Lộ Khiêm lại: “Thôi bỏ đi.”
Chờ nhà tư bản keo kiệt chuẩn bị xong thì chắc chắn cư dân mạng đã đào bới lộn tùng phèo lên hết rồi.
Khương Minh Chi lật tìm bức ảnh thiên nga đen lần trước trong album ảnh, sau đó cô chụp cái cúp của mình, soạn bài Weibo đăng lên: “Hì hì. Vui vẻ.jpj Quà.jpg”
Rất nhanh sau đó, bài Weibo đó của Khương Minh Chi đã cướp hết sự chú ý của mọi người.
Ám chỉ rất rõ, ghim cài áo kim cương do Lộ Khiêm tặng, chúc mừng cô đạt giải.
Dân mạng hóng chuyện vốn đang nghi ngờ về ý kiến to gan kia, bỗng thấy bài đăng đậm mùi khoe khoang của Khương Minh Chi.
Chỉ có một câu “hì hì” ngắn cũn và hai emoji mà cô đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn niềm vui sướng và kiêu căng của một nữ minh tinh thành công gả vào nhà giàu sang quyền thế.
Mọi người: “...”
Từ bài Weibo kiểu hận không thể viết thẳng luôn là “Mau coi kim cương của tôi to cỡ nào, sáng nhường nào nè”, “Làm sugar baby vui quá đi”, “Chồng mình có tiền vui thiệt sự luôn á”, “Gả vào nhà giàu quá ư là hạnh phúc”, chúng ta có thể thấy suy đoán đầy can đảm kia không đúng cho lắm.
Khương Minh Chi đăng Weibo xong, thấy không có người nào quan tâm tới bức ảnh đi xem phim và suy nghĩ to gan kia nữa thì thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời còn cảm thấy chua xót vì dấu vết làm giả quà tặng.
Lộ Khiêm nhìn thấy bài Weibo Khương Minh Chi vừa đăng thì hiểu ra tại sao vừa nãy cô đột nhiên đòi quà từ anh.
Anh kéo Khương Minh Chi ngồi lên đùi mình, áy náy nói: “Xin lỗi em.”
“Minh Chi, sau này chắc chắn anh sẽ nhớ tặng quà cho em nhiều hơn.”
Bài đăng vừa nãy đạt hiệu quả như Khương Minh Chi mong muốn nên lúc này cô rất hào phóng: “Không cần đâu.”
“Dù sao tiền anh kiếm ra cũng có một nửa của em, tiêu tiền của anh chẳng khác gì tiêu tiền của em cả.”
Lộ Khiêm khẽ cười, ôm lấy Khương Minh Chi bắt đầu suy nghĩ nên tặng quà gì.
...
Sự thể hiện thái độ của Lộ Khiêm khi ngồi ghế khán giả ở giải thưởng Ngọc Kim khiến tất cả mọi người đều mừng rỡ không thôi, không chỉ khoe tình cảm một cách thẳng thắn mà còn dùng hành động thể hiện sự đón nhận và ủng hộ đối với sự nghiệp diễn xuất của Khương Minh Chi.
Lượng fan ở siêu thoại “Vợ Chồng Đắt Giá” tăng dần đều, đu cp người thật Nữ minh tinh xinh đẹp x Nhà tư bản xấu xa vừa ngọt ngào vừa nghiện, có tin truyền ra giai đoạn đầu của mối tình của hai người y như phim, nghe nói là họ quen biết nhau ở tiệc sinh nhật của tổng giám đốc truyền hình Quân Cảng, lúc đó Lộ Khiêm phá lệ chấp nhận lời mời nhảy một bài với Khương Minh Chi khiến cả hiện trường chấn động.
Có fan tưởng tượng rồi vẽ ra cảnh Khương Minh Chi và Lộ Khiêm nhảy với nhau ở tiệc sinh nhật, với phông nền tựa như bầu trời đầy sao, Khương Minh Chi nắm tay Lộ Khiêm uyển chuyển nhảy múa, cảnh tượng ấy duy mỹ đến mức vô lý, họ lấy ngày ấy kỉ niệm ngày mối tình của cặp Vợ Chồng Đắt Giá nảy nở.
Khương Minh Chi cố ý lưu bức tranh mà fan vẽ về, vừa thích vừa không biết có nên giải thích việc thật ra cô đã dụ dỗ được Lộ Khiêm từ lâu rồi.
Nhưng thấy fan đu vui vẻ như thế, thậm chí họ còn viết cả truyện đồng nhân về lần tình cờ gặp gỡ ở buổi vũ hội lúc đó, cô cảm thấy không cần phải giải thích nữa.
Khương Minh Chi nhận thưởng xong, chưa được mấy ngày lại vào đoàn phim, là bộ phim hồi hộp gay cấn mà cô thích, tên là “Vách Núi”. Đạo diễn mới có lối suy nghĩ rất độc đáo, hợp tác với Khương Minh Chi vô cùng vui vẻ.
Bộ phim kịch tính này không có nhiều cảnh lớn nên thời gian quay chỉ mất hai tháng, địa điểm là Nam Thành nằm ở khu vực bán cao nguyên. Khương Minh Chi vừa vào đoàn phim cái là mất các tin tức khác, nhưng nhân viên đoàn phim tiết lộ là trong lúc quay phim có người thường xuyên tới thăm.
...
Lộ thị, trụ sở Bình Thành.
Lộ Khiêm đi ra khỏi phòng họp vừa họp xong như thường ngày, Trần Trung đi theo sau, mở tập tài liệu ra báo cáo một tiếng sau có một cuộc họp video với bên đối tác ở Úc.
Lộ Khiêm “Ừ” một tiếng.
Trần Trung báo cáo tiếp: “Anh và bà chủ à... Tòa thông báo thứ sáu tuần này mở phiên tòa, luật sư hai bên đàm phán vui vẻ, đến lúc đó có lẽ sẽ có một vài tài liệu cần anh ký tên.”
Trần Trung nói đến vụ ly hôn của Lộ Khiêm và Khương Minh Chi ở Mỹ, lúc lời chưa ra khỏi miệng chủ động cắt bớt hai chữ “ly hôn”.
Lộ Khiêm nghe vậy thì bước chân thoáng dừng lại, nói: “Tôi biết rồi.”
Anh về văn phòng, lấy điện thoại ra nhìn khung trò chuyện của mình và Khương Minh Chi.
Vài ngày nữa là bộ phim mới của Khương Minh Chi sẽ đóng máy, mấy hôm nay khua chiêng gõ trống rầm rộ quay những cảnh cuối cùng, ba giờ sáng tối qua Khương Minh Chi gửi cho anh mấy bức ảnh gấp rút quay cảnh đêm, trong ảnh, cô cầm kịch bản ngồi ở cái ghế gấp riêng của mình, phồng miệng nhìn vào camera.
Lần tới thăm trước của Lộ Khiêm là hai tuần trước.
Hai tuần này anh bận rộn công việc, cuối tuần cũng bị mấy lịch trình không thể đẩy đi được chiếm mất, Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi cầm kịch bản phồng miệng tỏ đáng yêu trong ảnh, đầu tiên không tự chủ mỉm cười, sau đó trái tim bị cảm xúc sắp quen thuộc chiếm giữ.
Lộ Khiêm hoảng hốt nhớ lại, anh nhận ra ba mươi năm qua mình chưa từng nhớ ai cả.
Lúc anh bốn tuổi, mẹ anh ly hôn về nước Anh, sau đó rất ít liên lạc, số lần gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng anh không hề nhớ mẹ, vì dù bà ấy ở Cảng Thành thì vây quanh anh cũng chỉ có người giúp việc và bảo mẫu.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ra nước ngoài du học, trong mấy năm đi học, anh rất hưởng thụ cảm giác cô độc ấy.
Anh có bố, anh trai và em gái nhưng anh chỉ cần biết bọn họ đều sống rất tốt, anh không hề nhớ nhung gì.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được một loại cảm xúc cực kỳ xa lạ hình như là lúc anh từ Las Vegas trở về.
Anh biết mình kết hôn với một nữ nghệ sĩ nổi tiếng, hai người không ở cùng một thành phố, sau lần phóng túng kia thì cùng nhau rời khỏi quốc gia đó, mỗi người một ngả.
Anh quay về làm việc, Lộ Lê liên hôn với Trì gia giúp Lộ thị đẩy tốc độ đánh vào thị trường nội địa một cách cực kỳ nhanh chóng, gần nửa năm sau đó anh không hề nghỉ ngơi gì, anh hưởng thụ cảm giác bận rộn ấy.
Nhưng đột nhiên có một lần, xe anh tới Cảng thành, anh nhìn qua cửa sổ xe thấy một tấm áp phích quảng cáo treo bên ngoài.
Quảng cáo đại ngôn toàn cầu của cô trải rộng khắp nơi trên thế giới.
Lúc đó ánh mắt anh ngừng vài giây trên tấm áp phích, đột nhiên nhớ tới Las Vegas.
Anh nhớ tới người trong tấm áp phích ấy, nhớ dáng vẻ cô tức muốn nổ phổi, lúc xấu hổ, lúc ở trong giáo đường cô đội khăn voan trắng mỉm cười.
Sau khi thu tầm mắt lại, anh cảm nhận được cảm xúc rất lạ lẫm trong lồng nguc, rất mờ nhạt, cực kỳ yếu ớt, nếu không phải anh bình tĩnh cảm nhận thì hoàn toàn không phát hiện ra.
Anh không nghĩ nhiều. Buổi tối hôm đó Trần Trung nói anh biết có lẽ phải tới Bình Thành công tác.
Sau khi đến Bình Thành, anh vốn đặt khách sạn xong cả rồi nhưng lúc ngồi trên xe, không biết sao chợt nhớ tới tấm áp phích quảng cáo kia.
Anh bảo tài xế lái xe tới Tử Duyệt Tinh Hà.
Chính bản thân anh cũng không biết tại sao.
Qua nửa năm rồi hai người mới gặp lại, cô nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện thì rất ngạc nhiên, cô không hề giống với vẻ trên áp phích, mặt mộc, cả người trắng nõn mịn màng, mặc đồ ngủ dâu tây.
Nhưng cô nhanh chóng xóa bỏ sự ngạc nhiên trên mặt đi, thản nhiên chấp nhận sự xuất hiện của anh, khi đó tối muộn rồi, cô đi rót hai cốc sữa bò, cho anh một cốc.
Hôm sau anh dậy cô vẫn còn ngủ, cô ôm chăn ngủ với khuôn mặt tĩnh lặng, anh nhìn cô ngủ mà nghĩ cô trắng thế này có phải do sữa bò hay không.
Lần đó đi công tác quan trọng nhưng ngắn gọn, ngày hôm sau anh đã về Cảng Thành luôn, quay trở về nơi vốn có của mình một lần nữa, tập trung vào công việc của mình.
Sau đó anh tới đâu cũng thấy áp phích quảng cáo của cô, thậm chí trên tivi cũng thấy quảng cáo của cô.
Anh không biết vì quảng cáo của cô phát sóng nhiều lần hay vì số lần chú ý của anh tăng lên.
Cảm xúc yếu ớt kia thỉnh thoảng xuất hiện.
Sau đó mỗi lần anh tới Bình Thành đều tới thẳng Tử Duyệt Tinh Hà, lúc Trần Trung nói anh có lịch trình tới Bình Thành, anh nhận ra hình như tâm trạng mình không giống lúc đi công tác tới nơi khác.
Mãi đến lần cuối cùng anh tới Tử Duyệt Tinh Hà, anh mở cửa ra lại thấy bên trong trống trải không có ai.
Một mình anh ở đó hai buổi tối, ở căn phòng trống trải ấy, lần đầu tiên cảm xúc ấy xuất hiện, cảm nhận lần này rất rõ ràng.
Anh thưởng thức cảm giác này, im lặng suy nghĩ rốt cuộc vì sao.
Anh lại quay về Cảng Thành.
Khi công việc thành lập trụ sở mới ở nội địa sắp xếp gần xong, thành phố S chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, các cuộc họp, tài liệu hằng ngày toàn là ba chữ “thành phố S”.
Anh nhìn mấy chữ “thành phố S” rất lâu, nhớ tới Tử Duyệt Tinh Hà trống vắng, cảm xúc ấy ngày càng mãnh liệt.
Anh không thích cảm xúc này.
Vì thế ở cuộc họp tiếp theo, anh nghe chính anh nói: “Đổi thành Bình Thành.”
Lúc nói câu đó anh rất bình tĩnh, anh cảm nhận được bản thân muốn đến Bình Thành, anh muốn ở đó, dương như chỉ khi ở lại đó thì cảm xúc này mới có cơ hội thay đổi tốt lên.
Buổi tối đầu tiên, khi Tử Duyệt Tinh Hà không còn trống vắng, đèn sáng, không khí tỏa huân hương, khi có đôi tay lặng lẽ ôm lấy eo anh từ phía sau, anh nhận ra trong lòng mình có cảm giác thoải mái không nói ra được thành lời.
...
Lộ Khiêm lấy lại tinh thần.
Anh mỉm cười nhìn bức ảnh trong điện thoại, Trần Trung đưa một vài tài liệu buổi họp lát nữa cần dùng.
Bận xong mấy hôm nữa là ổn rồi, anh đã sắp xếp xong máy bay vào ngày Khương Minh Chi đóng máy.
Lộ Khiêm đang định bỏ điện thoại xuống thì đột nhiên nhìn thấy tin tức được đẩy lên.
Tin nhanh, tỉnh G Nam Thành có động đất 5.1 richter, tâm chấn sâu ba mươi nghìn mét.
Lộ Khiêm nhìn thấy hai chữ “Nam Thành”, con ngươi đột nhiên co lại, sau đó anh lập tức gọi cho Khương Minh Chi.
Giọng nữ dịu dàng trong điện thoại nhắc nhở: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”