“Ông chủ, đã đến Tâm Cung.”
Thư Huân không nói không rằng, rời chiếc xe lăng mà kéo tay cô đi vào nhà trước đôi mắt ngỡ ngàng của nhiều người.
Thục Yên tròn mắt nhìn hắn đang kéo cô đi mà không hiểu điều gì.
“Này, anh làm gì vậy? Đau.”
Dù cho cô có đánh mắng như nào, mà Đình Thư Huân vẫn không chịu buông tay.
Thật sự mặt hắn đã đen đến cực điểm rồi.
Rầm.
Đến phòng, hắn trực tiếp đẩy cô xuống giường, cả gương mặt mình áp sát đến gần cô.
Môi hắn chuẩn sát hôn lấy cánh môi đỏ mộng mà ngấu nghiến không ngừng.
Bàn tay cũng rất nhanh nhảu mà kéo khóa váy cô xuống.
“Ưm…Huân…”
Cô bất ngờ bị hắn công hãm, tay không ngừng đánh vào lưng con người thô bạo này.
Lúc nãy chẳng phải cười rất tươi sao bây giờ lại u ám như vậy chứ.
Hắn rời khỏi cánh môi của cô, bắt đầu sang liếm nhẹ vành tai mẩn cảm của Thục Yên, tay rất nhanh nhào nặn hai quả đào đủ mọi loại hình dạng.
Còn luồng xuống lưng cô dứt khoát dựt phăng đi chiếc áo lót.
“A, áo lót cũng bị anh xé…”
Thục Yên thật sự đen cả mặt mũi rồi.
Chiếc áo thời thượng mới tặng cô ngày hôm trước bây giờ lại nhẫn tâm xé như vậy? Hắn không cảm thấy uổng tiền như cô thấy xót vô cùng!
“Tôi mua!”
Thư Huân gặm lấy cổ cô ra sức cắn, hận không thể nuốt xuống.
Nhìn cô hoàn toàn không để tâm đến mình hắn còn cố ý nhéo hông cô một cái rõ đau.
“A, đau…Huân, anh đang tức cái gì?”
Thục Yên nhăn nhó mặt mũi khó coi, nhìn hắn vẫn đang hì hục ở ngực mình không tha mà không thể cưỡng cầu lại.
Hắn ăn trúng cái gì mà lại hành động như thế kia thật không hiểu nổi mà.
“Yên, em thật là đáng ghét!”
Thư Huân giở giọng trách móc, tay hắn dời xuống vùng tam giác bí hiểm của cô.
Cổ họng hắn giờ đây khô khốc, thật khó chịu.
Lửa đốt cả trong người khiến hắn bứt rứt không thôi.
“Này, em vừa đỡ đau hôm qua thôi nhá, đừng hành hạ em nữa!”
“Xong tôi sẽ hảo hảo xoa dịu chăm sóc nó, em yên tâm!”
Thục Yên nhìn con người tràn đầy lửa tình này thật sự đã muốn cháy cả cô rồi.
Rõ là đêm hôm trước sung sức như vậy, bây giờ lại muốn nữa sao? Cô sắp bị hắn chèn ép đến mức muốn bung ra mất.
Kéo chiếc váy khỏi người cô, Thư Huân cũng nhanh mà thoát y.
Cả cậu em là niềm kiêu hãnh của hắn cũng thật sự đã giương cao cờ.
Cầm lấy cậu em, hắn đưa nhẹ tới nơi hoa nguyệt bí ẩn.
Cả người đều hít thở một cái, nhưng vẫn là di chuyển lên xuống bên ngoài của cô không ngừng.
Thật sự hắn không có ý định tiến sâu vào.
Cứ tưởng bản thân sẽ được khỏa lấp sự trống trải này, nhưng hành động của hắn thật sự khiến cô vô cùng bứt rứt khó chịu, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Thư Huân.
“Lúc nãy, em nói gì với Đào Lực?”
Hắn nhếch môi cười, tay chạm vào gương mặt ửng hồng có chút nhăn lại.
Lúc này hắn mới hỏi nguyên do khiến bản thân trở nên như vậy.
Thật sự nhìn thấy cô và Đào Lực trò chuyện hắn đã muốn nhảy khỏi xe lăng mà đến kéo cô vào sau lưng bao bọc lại.
Còn tên cháu hắn lại rất vui vẻ nhìn cô nữa, đúng là rất chướng mắt.
“Ư…ưm…không có…”
Thục Yên lắc nhẹ đầu, lại cố ý nhích lại gần muốn hắn tiến vào bên trong.
Nhưng Thư Huân lại đâu chịu buông tha dễ dàng như vậy, rất muốn trêu ghẹo cô.
“Hư…hư.m…Huân…”
“Làm sao?”
“Tiến…vào…hư…ưm…”
Con người thật không kiên trì nổi mà, nhìn hắn đã cười chọc mình như thế quả thật có chút thẹn.
Chưa kịp đợi cô định hình, Thư Huân trực tiếp xách hai bên nách cô ngồi thẳng lên, bản thân mình lại nằm xuống.
Giờ đây cô đang ngồi chễm chệ trên người hắn.
Đình Thư Huân vẫn rất kiêu kỳ.
Thật sư hắn muốn xem xem cô gái nhỏ này sẽ tự giải quyết ra sao.
“Em muốn? Tự mình đưa vào đi!”
“Sao…sao được…”
Cô có chút khó xử nhìn hắn, khẽ dịch mông lên một tí thì đụng trúng cậu em của hắn.
Lần này Đình Thư Huân lại có chút cắn răng chịu đựng.
Nhìn vẻ mặt cam chịu kia, cô cuối cùng cũng hiểu, nhanh tay cởi lấy món đồ duy nhất còn sót lại ở trên người mình kéo xuống, ngồi lên người hắn cọ xác va chạm da thi không ngừng.
“Yên…không chịu nổi…”.