“Tôi tưởng em sẽ hỏi rằng tôi cần em bón cho tôi ăn không chứ?”
Boong!
Lời Đình Thư Huân bất chợt phát ra như cái chày gõ vào đầu cô một cái.
Mặt đã ngượng đỏ lên vì câu nói này.
Hắn là đang nhắc lại câu chuyện mặc đồ lúc nãy sao? Điều này làm cô hơi mất mặt rồi đấy!!!
Nhìn xung quanh, người hầu cùng lão Đàm cũng đã đưa tay che miệng lại mà cười khúc khích.
Ô thôi, cái mặt này của cô giấu đi đâu chứ???
“Này…tôi không có ý đấy!”
Thục Yên cô gắng trấn tĩnh mình rằng không sao, cô ổn.
Giọng cô thốt nhẹ lên đủ để hắn nghe được thì thầm.
Nhưng ai mà biết nội tâm cô đang muốn nhảy vọt lên sao? Xấu hổ quá đi mà.
“Được rồi em không cần ngại đâu.
Đình Thư Huân tôi luôn sẵn sàng khi em thích!”
Đình Thư Huân nhướm mày, tay hắn thuận tiện lấy một chút gan ngỗng mang hương vị Paris để lên dĩa thức ăn.
Trông hắn vô cùng tự nhiên khi nói ra câu đấy.
Thục Yên thẹn đến mức mà dẹp hẳn đồ gắp sang một bên, trực tiếp ngồi xuống mà tự mình lấy thức ăn, chẳng muốn để tâm đến con người ăn nói khiến mình tức giận này nữa.
“Sao thế?”
Đình Thư Huân nhìn cô giận dỗi trông đáng yêu làm sao.
Nhưng mà có lẽ cô giận vì hắn nói yêu một cách ngại ngùng như thế cơ mà.
Dù sao hắn vẫn có chút thích thích.
Trêu chọc cô thế là đủ nên hắn bỏ chiếc nĩa trên tay xuống, đưa mắt nhìn sang cô tỏ ý muốn hỏi thăm.
Thục Yên vừa vặn ngước lên, còn lườm hắn một cái cho bỏ ghét.
Hành động này thu vào tầm mắt của lão Đàm, ông chỉ biết đứng sau lưng Đình Thư Huân mà cầu nguyện cho cô.
Phu nhân cũng thật là! Chưa ai có lá gan mà lườm nguýt ông chủ như thế, vậy mà cô lại dám.
Đúng là ông chủ cưng chiều vợ quá rồi.
“Hừm, tất cả ra ngoài làm việc đi.”
“Dạ.”
Chỉ sau khi nghe mệnh lệnh, tất cả người trong phòng ăn liền rời đi tứ phía không một bóng người ở đây.
Cô cũng ngẩn đầu lên nhìn mọi người đều rời đi, rồi ngây ngốc nhìn hắn vẫn đưa mắt vào món ăn mà có chút tò mò.
Đình Thư Huân lúc này mới đảo mắt sang cô vươn nhẹ cánh tay, bàn tay to lớn chuẩn sát đặt lên đầu cô mà xoa xoa vài cái.
Ánh mắt càng trở nên dịu dàng khi ở trước mặt cô.
“Em giận sao? Tôi không có ý gì khác đâu.”
“Anh biết cách chọc ghẹo.”
“Ừm không có.
Nhưng tôi muốn em bón thật, tay tôi đêm qua để em gối lên bây giờ thật sự rất nhức.”
Đình Thư Huân thu tay lại, như muốn chứng minh mà đưa bàn tay có vết lằn trên bắp tay.
Rõ ràng là có vật nặng đè lên.
Mà vật nặng ấy là cái đầu của cô chứ còn gì nữa!
Trong lòng có chút chột dạ khi hắn rũ mày xuống mà ra vẻ hờn dỗi trách móc cô.
Bản thân cô muốn vỗ vỗ trán mình một chút.
Suýt cô đã quên bén mất cả đêm mình gối lên tay hắn khiến bây giờ hắn có chút bất tiện khi ăn uống như thế.
Cô nhanh đứng dậy, bước qua bên trái của hắn mà xoa xoa bàn tay, còn chỉ vào các món Tây Tàu có đủ trên bàn mà khẽ hỏi.
“Thế anh muốn ăn gì? Tôi…tôi sẽ làm làm…bón…”
“Gì cũng được.”
Đình Thư Huân nở nụ cười có chút chết người, cô cũng điêu đứng trước sắc đẹp này, nhưng rồi lại ém xuống.
Tự nhủ rằng đây là người đàn ông của mình, đây là người đàn ông của mình! Không cần phải thèm thuồng như thế, không cần!!
“Vậy anh ăn bánh cà phê hay là salat giấm táo, hay là…?”
“Tôi muốn ăn một thứ…”
Bàn tay chỉ vào món ăn cuối cùng cũng dừng lại, xem xem hắn thật sự muốn ăn gì.
Đình gia gia cũng thật khó hầu hạ đi a.
Cô gật gật rồi trố mắt chờ xem hắn đáp gì.
“Là gì?”
“Em.”.