“Vậy ai là người đứng ra điều hành Đình thị đây? Ngay trong lúc chú tôi đã mất dạng như thế này?”
Thiệu Khiêm nói lên lời mình, lời cậu vừa thốt ra Yến Quân cùng lão Đàm đều im lặng nhìn nhau, rồi thở dài lắc đầu.
Chu Yến Quân thì không thể nào được vào Đình gia vì cậu là người ngoài, sao có thể làm được? Còn lão Đàm thì lại càng không! Ông vốn không biết những công việc này, cho dù biết nhưng không cũng không thể làm tốt.
Cả Đình Thiệu Khiêm cũng không được, cậu học về chính trị gia, không học về kinh tế quản trị nên dù có cho cậu lên vị trí thay thế chú nhỏ cậu cũng không làm ổn định.
Cả ba đều đau đầu mà suy nghĩ.
Dường như đã vào thế cục rồi.
Nếu không nhanh điều hành Đình thị thì có lẽ cả Đình thị sẽ vào tay của Đình Thu Viên mất!
“Tôi sẽ điều hành.”
Giọng nói vang lên sau lưng của ba người, cả ba đều quay lại nhìn.
Là Thục Yên!
Thục Yên bước đến, mái tóc đã được cột cao lên một chút.
Vẻ mặt cũng đã dần tươi tỉnh hơn, chỉ có đôi mắt là hơi sưng lên vì khóc.
“Yên…em có ổn không?”
Yến Quân lo lắng cho em gái mình, anh xem tổng thể cô qua một chút.
Nhìn bộ quần ái dính bụi bặm thì xem ra cô vẫn còn an toàn.
Thục Yên gật đầu đáp lại anh:
“Em ổn!”
“Dì nhỏ, dì nói muốn…điều hành sao?”
Thiệu Khiêm nhìn dì nhỏ mà hỏi lại.
Cậu vẫn không thể tin được cô có thể thay thế Đình Thư Huân tiếp quản công ty một cách tốt nhất.
Nhưng nếu xét theo tình hình, người là vợ như Thục Yên đây tiếp quản là chuyện rất hợp lí rồi.
Yến Quân hơi chau mày lại, anh thừa biết em gái mình ghét nhất là việc quản trị khách sạn này.
Đã thế còn rớt môn lên rớt môn xuống mấy lần.
Nhiều lần anh khuyên cô đi theo anh để học hỏi mai sau tiếp quản công ty, mà cô chẳng thèm học nữa kia.
“Em…ghét nhất là việc này mà Yên Yên?”
Nghe lời hỏi không mấy tin tưởng từ Thiệu Khiêm cùng anh trai mình, cô cũng chỉ gượng cười gật đầu.
Cô cũng cho rằng bản thân mình rất ghét việc quản lí công ty, nhưng bây giờ cô còn có thể ghét được sao? Đình Thư Huân đã không có ở đây, niềm hi vọng duy nhất chỉ có cô, cô không thể nào để cho chồng mình thất vọng về mình được! Ít ra cô ở bên cạnh hắn, nên làm điều gì đó giúp cho hắn chứ không thể làm con bù nhìn trưng diện cho đẹp như vậy!
“Em sẽ học, học từ bây giờ!”
“Nhưng mà em…”
“Em quyết định rồi! Lão Đàm, đưa tôi trở về Tâm Cung, Thiệu Khiêm cháu cứ ở đây chờ tin tức về anh ấy.
Anh trai, xin anh hãy đi cùng em đến Đình thị.”
Mọi người có chút kinh ngạc với lời nói cho cô.
Thiệu Khiêm cũng đành chịu, cậu gật đầu rồi nhanh đi về hướng cứu hộ vẫn đang tìm kiếm.
Lão Đàm nhanh gọi tài xế riêng đến đưa cho cô, anh trai cô cũng chịu thua, đi theo cô trở về Đình thị.
Thục Yên cô quyết định rồi, tất cả mọi thứ!
Dù cô không thể làm tốt được, nhưng cô sẽ làm hết sức mình!
***
Thay đổi một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy công sở, Thục Yên nhìn đôi giày cao gót, lòng bỗng chốc chua xót.
Đôi giày này, Đình Thư Huân đã làm riêng cho cô.
Nhìn qua rất đơn thuần nhưng thật chất, là hắn đã dày công thiết kế và chế tác.
Chỉ là bây giờ cô không nỡ để mang nó!
Vẫn là cất sang một bên, cô mang đôi giày cao gót khác.
Chỉnh trang lại mọi thứ xong xuôi thì bước ra.
Cô tràn đầy tự tin mà lên xe, anh trai cô cũng đã chờ sẵn trong xe.
Cô muốn đưa anh trai mình theo coi như là để giải quyết mọi chuyện tạm lắng xuống.
Cô không biết chút gì cả, vẫn là để anh trai chỉ cô vài bước cơ bản…
Ngồi trong xe, anh chỉ rõ cho cô vài lời, nếu người bên Đình gia bắt bẻ thì cứ xưng mình là Đình phu nhân của Đình gia gia.
Ít nhất bọn họ sẽ không nói lời nặng nhẹ với cô.
Dù sao Đình gia gia bây giờ vẫn còn chưa rõ tung tích nên không thể làm bậy được!
“Yên Yên, em hãy bình tĩnh.
Anh luôn ở sau em!”
“Cảm ơn anh, anh hai.”.