Không hiểu sao, thái độ không hề khiếp sợ và tự tin tuyệt đối của Tô Minh giống như một liều thuốc độc ngay lập tức hạ độc vào lòng cô ta khiến cô ta thấy khiếp sợ.
“Được, được!”, Từ Di Thiến ngây người ra một lúc, sắc mặt không còn đỏ ửng mà là tím tái. Cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giọng nói khàn khàn.
Đúng là hống hách quá mức!
Nhưng cô ta lần đầu gặp người hống hách đến mức này.
Hơi thở của cô ta trở nên gấp gáp. Cô ta cắn chặt răng rồi xé nát ‘bùa Thần Thường’ của Thần Thường Môn.
Thần Thường Môn có rất nhiều loại bùa nhưng loại cao cấp nhất là bùa Thần Thường.
Kể cả người có thân phận như Từ Di Thiến cũng chỉ có một cái mà thôi. Hôm nay cô ta đã phải dùng đến nó.
Khi dùng đến thì tất cả cường giả của Thần Thường Môn sẽ đến ngay lập tức.
Nếu như môn chủ xuất quan thì môn chủ cũng không ngoại lệ.
Bùa này đại diện cho đối phương đối đầu với Thần Thường Môn, không chết không được.
Lúc này, ánh sáng ở từ đường lóe ra. Thậm chí, cả chuông Thần Thường cũng vang lên.
Lúc này bất luận là nội môn hay ngoại môn của Thần Thường Môn đều ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía ánh sáng đó, sau đó sắc mặt biến đổi. Họ không để ý gì mà đều lao về phía thần đường.
Ngay cả Tiêu Nguyệt đang ở trong phòng cũng bị kinh động.
“Thần quang nổi lên, chuông vang lên, đây là hiệu quả mang lại từ việc bùa Thần Thương bị xé”, Tiêu Nguyệt lẩm bẩm, có chút kinh ngạc.
Có người xé bùa Thần Thương ư?
Bùa Thần Thương là bùa hộ mệnh hiếm gặp nhất của Thần Thường Môn. Ngày thường, trong vòng mấy tháng Tiêu Nguyệt vào Thần Thường Môn cũng chưa từng thấy ai xé nát bùa này cả.
“Thú vị đấy!”, Tiêu Nguyệt thấy hứng thú rồi đi ra khỏi phòng rồi đi về phía từ đường.
Đợi lúc Tiêu Nguyệt đến thì trên đất đã đầy rẫy người.