Hễ là thần huyết, kho tàng huyết mạch hay chuông Thiên Địa Huyền Hoàng không được anh dùng tới mức tối đa thì anh đã chết rồi!
Cũng may, anh còn sống.
Chỉ cần còn sống là được.
"Cô không cần lo vết thương của mình, lát nữa tôi sẽ giúp cô khôi phục như lúc ban đầu", Tô Minh thả Hứa Như Ý ra, nói: "Giờ, tôi muốn đi giết người".
Tô Minh khá là thích Hứa Như Ý, cô nhóc kia rất ranh ma, nhưng lại có chút đáng yêu, còn cứng đầu, hết sức thú vị.
Không thì anh cũng sẽ không cứu cô ta.
Hứa Như Ý đã vô cùng yếu, nằm soài trên đất, chỉ còn mỗi đôi mắt xinh đẹp là lấp lánh ánh sáng, đau đớn trên cơ thể khiến cô ta khóc nức nở.
"Mày, mày, mày!", Hoàng Linh Viện lên tiếng đầu tiên, cô ta hết sức hoảng sợ, tức thì trốn ra sau lưng bà lão họ Ngụy.
Run bần bật.
Bùa lõi tầng võ đạo cũng không thể giết chết anh ta ư?
Không thể nào!
Má! Má! Má, má, má, má nó!
Nhưng sau đó, cô ta lại đắc ý cười gằn: "Đồ con hoang, không chết hử? Không chết càng tốt! Còn sống vậy thì chết thêm lần nữa đi!"
Cô ta thấy Tô Minh bị thương nặng như thế.
Còn sống thì sao chứ?
Có thể khôi phục lại ngay sao?
Có thể trả thù chắc?
Nhưng mà, vẻ tàn nhẫn đắc ý trên gương mặt cô ta còn chưa biến mất thì Tô Minh chợt ra tay. Anh chém ra một kiếm!
Vẫn là một kiếm!
Bà lão họ Ngụy thật sự bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!