Nhưng đây vẫn chưa phải thu hoạch lớn nhất, thu hoạch lớn nhất ở chỗ kiếm đạo của anh đã chỉnh thể, thông suốt, sáng sủa hơn.
Nói đơn giản hướng dẫn và linh cảm từ kiếm đạo của tiền bối các đời đã khiến anh sắp đạt được kiếm đạo sáng sủa rồi.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Phải biết từ xưa đến nay, những thế chất kiếm đạo đặc biệt như kiếm đạo sáng sủa, kiếm đạo chi tâm phần lớn đều là trời sinh, từ khi sinh ra đã có.
Đúng là không có ai sau khi lớn lên lại cố gắng tu luyện được cả.
Tô Minh lại có thể làm được. Không thể không nói, điều này chính là kỳ tích vô cùng chấn động.
“Nên đi ra rồi”, Tô Minh rất thỏa mãn, mỉm cười rồi quay người đi ra bên ngoài rừng Kiếm Bi.
Rất nhanh.
Bên ngoài rừng Kiếm Bi.
Gần như tất cả học sinh đều đang nhìn chằm chằm, sau đó là kinh ngạc và chờ mong.
Ra rồi!
Tô Minh ra rồi.
Cùng lúc đó, các lãnh đạo học viện như Lâm Chân Võ cũng đều xuất hiện, nấp ở trên không.
“Nhiều người như vậy sao?”, Tô Minh hơi kinh ngạc.
“Nhóc con, cẩn thận”, hai lão già bảo vệ rừng Kiếm Bi nhìn về phía Tô Minh, chân thành nói.
Bởi vì Tô Minh đã tạo ra được cảng kiếm Bi cùng vang lên, bọn họ rất xem trọng Tô Minh, cũng không muốn Tô Minh chết hoặc là bị thương nặng ở trên tay Mạnh Lăng.
“Cảm ơn”, tuy Tô Minh không hiểu gì cả, nhưng vẫn cảm ơn.
“Tốn nửa ngày mà mới chỉ là cảnh giới Động Hư thôi sao?”, Hoàng Linh Viện vô cùng vui vẻ, một tên cảnh giới Động Hư thì làm được trò trống gì chứ?
Hoàng Linh Viện cô ta còn không cần tu luyện, chỉ dựa vào một chút đan dược và thiên tài địa bảo cũng có thể lên được đến cảnh giới bán bộ Thông Thiên.