“Chúng ta đi thôi”, Mạnh Lăng và Hứa Như Ý rời đi.
“Tô Minh giỏi lắm! Đúng là yêu nghiệt vậy sao? Anh nghĩ chưa chắc! Núi không có hổ thì khỉ cũng có thể xưng vương mà. Đúng là nực cười”, lúc nói câu này, tâm trạng của Mạnh Lăng không được tốt lắm.
Sau đó hắn cũng đưa ra quyết định.
Một tiếng sau, cả học viện Linh Võ chấn động.
Mạnh Lăng gửi chiến thư cho Tô Minh.
What?
Nghe thấy thông tin này, trên dưới học viện Linh Võ đều giật mình.
Mạnh Lăng là ai?
Đầu úng nước rồi sao?
Gửi chiến thư cho Tô Minh ư?
Sao hắn dám?
“Loại rác rưởi nào lại dám khiêu chiến Tô Minh vậy, đúng là buồn cười”, công chúa nhỏ Cổ Kim nhận được tin thì nói với vẻ khinh bỉ.
“Vô vị!”, Quý Thanh Hoà biết được tin này thì chỉ thốt hai chữ.
Còn Lâm Thanh Loan thì có chút hứng thú, vội đến hỏi ông nội mình là Lâm Chân Võ.
“Ông ơi! Mạnh Lăng là ai? Mạnh lắm sao? Hắn muốn khiêu chiến với Tô Minh kìa?”
“Mạnh Lăng và Hứa Như Ý chính là hai người cầm lệnh bài tiến cử vào nhập học ở học viện Linh Võ. Cháu đừng coi thường Mạnh Lăng, thiên phú võ đạo của hắn cũng là vạn cổ khó kiếm đó”, Lâm Chân Võ nói.
“Vạn cổ khó kiếm? Mạnh vậy sao?”, Lâm Thanh Loan ngây người ra, lẩm bẩm.
Vì vậy ngày hôm sau Lâm Thanh Loan cũng khiêu chiến lại Mạnh Lăng.
Cô ta ra chiến thư, Mạnh Lăng không do dự mà đồng ý luôn.