Nhưng đúng vào lúc này.
Đột nhiên.
“Chỉ thế thôi? Cũng muốn tôi chết? Trần Thanh Minh, bà ăn phân nhiều quá rồi à?! Cho dù bây giờ bà có Chân thân, cũng vẫn chỉ là một thứ rác rưởi! Nếu Chân thân đã đến rồi, thế thì cũng chết đi!”, giọng nói Tô Minh đầy vẻ khinh thường, vang vọng khắp nơi.
Lại thấy, một luồng Chuông ảnh màu trắng bạc, bán trong suốt lập tức bung ra, treo ở ngay trên đỉnh đầu Tô Minh.
Chụp lấy Tô Minh.
Tô Minh phảng phất như đã có được sự phòng ngự tuyệt đối nhất.
Đồng thời.
“Đại Hoang Vu Quyền!!!”, Tô Minh hét lên một tiếng, đấm về phía thanh Long Ngục Kiếm trước mặt.
Hoang mạc bao phủ khắp đất trời.
Như kéo toàn bộ mọi người và không gian trên quảng trường Linh Võ vào thời đại hoang dã ở hàng tỷ năm trước.
Một vùng đất khô cằn, đìu hiu, vắng vẻ, lạnh lẽo vô cùng vô tận.
Đất trời như mất đi sức sống, không có bất cứ sự sống nào, điêu tàn héo úa, chỉ còn duy nhất một quyền!
Một quyền kia lặng yên không có bất cứ âm thanh nào, giống như là ảo giác, lập lòe, khiến người ta cảm thấy hết sức quái dị.
Trông thì không lớn, cũng chậm, không ngưng thật hay ẩn đi, cũng không theo một quy tắc nào, lại chẳng có vẻ gì là sắc bén.
Hoàn toàn không thích hợp với hai chữ mạnh mẽ.
Nhưng!
Một quyền ấy vừa đấm ra.
Một Long Ngục Kiếm đạt tới cấp bậc Nguyên Khí kéo theo một mảnh sắc mầu ánh vàng vừa chém tới trước mắt Tô Minh, mũi kiếm cực kỳ sắc bén kia lại rung mạnh lên!
Giống như là đang sợ.
Sau đó...
"Keng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!