Nói xong, Vu Khung xoay người rời đi. Lúc xoay người, sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi.
Nói thật, hắn ta không thích cược mạng, quá mạo hiểm. Mặc dù hắn ta nắm chắc 99% có thể đánh bại Tô Minh nhưng ngộ nhỡ?
Chỉ có điều, Tô Minh ở trước mặt mọi người nói muốn cược mạng với mình, vậy thì mình đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi, không đồng ý không được. Nếu không đồng ý thì hắn ta sẽ trở thành trò cười mất.
“Thằng khốn kiếp!”, Vu Khung thầm mắng, hắn ta đã phẫn nộ cực độ.
“Tô Minh! Cậu… Cậu… Cậu xốc nổi quá rồi”, sau khi Vu Khung rời đi thì Ngô Lập Tàng run rẩy nói, lúc này ông ta chỉ biết thở dài.
“Hà tất phải…”, nếu nghe kỹ thì cũng có thể thấy giọng nói của Quý Thanh Hoà cũng đang run rẩy.
“Tôi nắm chắc được”, Tô Minh chỉ nói bốn chữ.
Đúng lúc này một giọng nói trầm đục già nua vang lên: “Hoan nghênh các vị đến với học viện Linh Võ”.
Lúc này nhìn lại thì thấy một ông lão buộc tóc, râu trắng, mặc áo dài màu trắng, khí chất tiên nhân, vô cùng tao nhã, mặt mang theo nụ cười đứng trước tượng Linh Võ kiếm tiên ở giữa học viện Linh Võ.
Rõ ràng ông ta chỉ tiện miệng nói một câu nhưng âm thanh vang vọng khắp nơi, vô cùng trong trẻo.
Tô Minh nhìn kỹ ông lão đó một cái thì sắc mặt trở nên ngưng trọng. Bởi thực lực của ông lão này vô cùng mạnh.
Theo như dự đoán của Tô Minh thì ông ta đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ.
“Tôi là Trương Thiên Nhẫn, phó viện trưởng của học viện Linh Võ, chắc rất nhiều người ở đây đều biết tôi”.
“Vẫn như mọi năm, kỳ sát hạch chiêu sinh của học viện Linh Võ vẫn do tôi chủ trì”.
“Như mọi người biết, năm nay là Đại Niên, còn là Đại Niên trong Đại Niên nữa. Vì vậy, không chỉ có tôi mà cả viện trưởng và mấy lão tiền bối đời trước và đời trước nữa của học viện đều rất mong chờ vào chất lượng của đợt chiêu sinh này”.
“Theo như tôi biết, trong tốp học viên khóa này có những người trẻ tuổi nhưng đao ý đã đạt đến cảnh giới linh động hậu kỳ, đúng là khó gặp”.