Ba người đi tới quảng trường, tìm vị trí hàng ghế đầu, rồi ngồi xuống.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, công chúa nhỏ Cổ Kim cũng ngồi cách đó không xa.
Tô Minh và Quý Thanh Hoà được không ít người chú ý tới.
Thế nhưng, hai người bọn họ không phải là người nhận được sự quan tâm nhiều nhất.
Mà lại là Tống Kình Thương và Vu Khung, hai người đến quảng trường này sớm hơn Tô Minh và Quý Thanh Hoà. Hai người họ nhận được sự quan tâm chú ý hơn cả.
“Rất mạnh!”, Quý Thanh Hoà liếc nhìn về phía Tống Kình Thương và Vu Khung chỉ thấp giọng nói đúng hai chữ.
Khi nhìn về phía Tống Kình Thương, cô ta còn cảm thấy ổn, chỉ cảm giác hắn ta tựa như một ngọn núi, không thể nào suy chuyển, công kích tinh thần, một loại cảm nhận trực giác đơn giản.
Nhưng còn Vu Khung, khi cô ta nhìn về phía đối phương, người này dường như cảm nhận được, liền quay lại nhìn cô ta.
Chỉ một ánh mắt thôi, nhưng cũng đủ khiến Quý Thanh Hoà bị thương nhẹ.
“Đao ý, lại còn là đao ý cực mạnh. Không sao chứ?”, Tô Minh quan tâm hỏi, rồi lạnh lùng nhìn về phía Vu Khung.
Cùng lúc đó.
Ở phía đằng xa, Vu Khung cười nói: “Quý Thanh Hoà? Không tồi đấy, cũng chỉ bị thương nhẹ khi trúng một đao ý của bổn công tử đây...”
Hắn ta khen một câu, thế nhưng trong lời khen này lại có chút đùa cợt.
“Khung công tử, dù cô ta có giỏi tới đâu đi nữa, cũng không thể nào sánh được với Khung công tử, công tử là người tấn công trước”, mấy người đứng bên cạnh Vu Khung giọng chúc mừng mà nói, thế nhưng những lời này cũng không hoàn toàn là bợ đỡ, mà là sự kính nể, khen ngợi xuất phát từ tận đáy lòng.