Hắn ta đã tu luyện được Hoàng đạo và Bá đạo rồi!
“Còn Tô Minh? Hy vọng anh có thể có chút thực lực, nếu như có thể tiếp được một chiêu của bổn thái tử thì tôi sẽ thưởng cho anh một số đồ tốt”, người con trai áo vàng chính là Tống Kình Thương. Hắn ta vô cùng tự tin, nói: “Nếu như không có thực lực mà chỉ là khoác lác thì cũng đừng trách khi chết trong tay bổn thái tử”.
Hắn ta không thèm để ý trong Linh Võ Thành có bao nhiêu yêu nghiệt hay thiên tài?
Bởi vì có yêu nghiệt hay thiên tài đến đâu thì cũng không bằng mình được?
Hắn ta cũng không quan tâm có bao nhiêu người trẻ tuổi ẩn giấu thực lực và thiên phú võ đạo.
Bởi có ẩn giấu kiểu gì thì cũng không bằng mình được.
..
Trong khách sạn…
Cuối cùng Tô Minh cũng dừng múa Ma La Kiếm.
Sắc mặt anh tái nhợt, thậm chí còn bị thương chút ít.
Ma La Kiếm không hề dễ sử dụng. Cũng may là sau khi thu kiếm lại thì vết thương cũng nhanh chóng được hồi phục.
Trong mắt Tô Minh đều là vẻ kích động, thần sắc cũng có chút phức tạp.
Anh nhìn không chớp mắt vào chiếc chuông ở trước mặt.
Đó là chiếc chuông bán trong suốt.
Vách chuông đã bị đập vỡ hoàn toàn và hóa thành hư vô.
Dần dần, màu vàng biến mất và xuất hiện một chiếc chuông lớn bán trong suốt và có màu trắng bạc.
“Đây… Đây là kết tinh thể đá sữa trong truyền thuyết? Nhiều vậy sao?”, Tô Minh há hốc mồm, giọng nói có chút run rẩy.
Anh có đọc được dòng giới thiệu về tinh thể đá sữa trong sách cổ.