Đây là món quà sinh nhật mà mẹ cô ta đã tặng từ rất nhiều năm trước.
Bao nhiêu năm nay, cô ta vẫn luôn không nỡ dùng đến, bởi vì, chỉ có thể dùng được hai lần, dùng một lần là sẽ ít đi một lần.
Lúc này, đành phải dùng đến thôi.
Nếu không, bản thân mình sẽ phải chết.
Tam Mao, cũng sẽ chết.
“Tôi nhớ kỹ anh rồi”, cùng lúc ô Thiên La bật mở, công chúa nhỏ Cổ Kim quăng ra một câu rồi bỏ trốn.
Lúc này không trốn, sau đây sẽ chẳng còn cơ hội để trốn nữa.
Thực lực của Tam Mao thế nào, cô ta là người rõ nhất.
Tam Mao còn bị đánh bại ngay lập tức, mình cũng sẽ chẳng khá khẩm hơn.
Hơn nữa, đối phương mang đến cảm giác rất tàn nhẫn, rất mạnh, so với Quý Thanh Hoà mà nói còn mạnh hơn nhiều, đừng nhìn Quý Thanh Hoà không vừa mắt liền ra tay đánh nhau, còn mang vẻ lạnh lùng, nhưng nếu nói đến tàn nhẫn thì tuyệt đối không bằng được người thanh niên ở cảnh giới Bán bộ Hoá thần kia.
Còn về anh họ Cổ Sâm.
Cổ Kim thẳng thừng bỏ mặc luôn.
Chết luôn thì càng tốt.
Đều vì cái tên thích sinh sự này, tên vô dụng không biết sống chết là gì, nếu không thì cô ta đường đường là công chúa nhỏ Cổ Kim, làm sao lại phải rơi vào kết cục trốn chạy thế này?
“U u u…”.
Đúng vào khoảnh khắc công chúa nhỏ Cổ Kim tháo chạy, hơn mười bóng kiếm đã được chồng chất vô tận, ngưng tụ và kết tinh kia điên cuồng rơi lên chiếc lưới phòng ngự kết bởi ô Thiên La.
Phát ra âm thanh chói tai.
Sau hơn mười tiếng vang, lưới phòng ngự kia dần tối đi, như ẩn như hiện…