“Đúng là đa tình thật!”, Ngô Lập Tàng cười nói: “Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng cho họ đâu. Chỉ cần cậu có thể gia nhập vào học viện Linh Võ. Kể cả là trở thành học sinh ngoại bang thì đến lúc đó cậu vẫn có tư cách tích điểm. Đợi đến lúc tích điểm đủ rồi thì cậu hoàn toàn có thể đổi sang con rối kim loại của học viện Linh Võ để bảo vệ trái đất. Con rối yếu nhất của học viện Linh Võ cũng ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ”.
“Thật vậy sao?”, Tô Minh gật đầu rồi ghi nhớ trong lòng.
“Thôi, chúng ta đến đại lục Nguyên Tinh thôi”, Ngô Lập Tàng ngưng giọng, nói: “Cậu cũng lên đi!”
Chỉ thấy Ngô Lập Tàng bước chân lên một chiếc bè gỗ.
Nói là bè gỗ nhưng nó lại rất phức tạp. Nó được làm bằng gỗ đặc biệt, phối hợp với rất nhiều trận pháp và nhiều hình thù ký hiệu.
“Bè gỗ này có tên là Độ Hư Phạt, mặc dù còn kém xa tàu con thoi hư không nhưng cũng thích hợp để bay qua không gian. Tất nhiên nó chỉ bay trong cự ly ngắn thôi, nếu muốn bay xa thì Độ Hư Phạt chưa thể làm được”, Ngô Lập Tàng thấy Tô Minh có chút hiếu kỳ nên giới thiệu tiếp: “Nếu như cậu có thể gia nhập học viện Linh Võ, đến lúc đó cậu có thể lĩnh ngộ được Độ Hư Phạt”.
Trong lời nói của Ngô Lập Tàng dường như không thể thiếu từ ‘học viện Linh Võ’.
Có thể nghe ra ông ta rất tôn kính học viện Linh Võ này.
Độ Hư Phạt đi xuyên qua hư không tối om vô tận, Tô Minh và Ngô Lập Tàng có thể đứng vững trên Độ Hư Phạt đó.
“Tiền bối! Có thể nói cho tôi nghe những gì liên quan đến học viện Linh Võ được không?”, Tô Minh hỏi.
“Trước đó có học viện Linh Võ, sau mới có Linh Võ Thành”, Ngô Lập Tàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói.
“Học viện Linh Võ do một cường giả ở thời cổ đại xa xưa lập nên, có tên là Linh Võ kiếm tiên”.