Giả Viêm vội kể lại những chuyện mà mình biết về Tô Minh.
Đợi Giả Viêm nói xong thì Nam Cung Cẩn nói: “Chắc đó là Tô Minh rồi!”
Tô Ưng cũng gật đầu, về cơ bản là có thể khẳng định như vậy.
“Thật không ngờ thực lực của Tô Minh lại mạnh như vậy. Ở tầng võ đạo thấp như trái đất mà có thể giết được người có thực lực ở cảnh giới bán bộ Vạn pháp. Đúng không hổ danh là con trai của chú Tô và dì Từ. Nếu cô chú ấy biết được chắc vui lắm”, tâm trạng Nam Cung Cẩn cũng thấy vui hơn.
Nhưng cô ta không hề nhìn thấy vẻ lạnh lùng và ác độc trong sâu thẳm ánh mắt của Tô Ương.
Nếu Tô Minh là tên phế vật thì có lẽ hắn ta còn giữ lại mạng sống cho Tô Minh.
Nhưng nếu là thiên tài võ đạo thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Lúc này ánh mắt Tô Ưng cũng ảm đạm, ông ta hít một hơi thật sâu. Ông ta biết, Tô Minh gặp nguy hiểm rồi.
“Vậy hiện giờ Tô Minh ở trên đỉnh núi của ngọn núi này sao?”, Tô Ương lại hỏi.
“Vâng!”, Giả Viêm gật đầu mạnh, đáp lại.
“Hắn không có ở đây!”, Tô Ương hỏi lại cho chắc: “Chắc chắn là không gạt tôi chứ?”
“Vâng ạ! Đúng là ở đây! Sau khi tiêu diệt Hoàng Cực cung thì hắn ở lại Hoàng Cực cung luôn, chắc là đến kho báu vật của Hoàng Cực cung và không hề rời đi…”, Giả Viêm vội nói.
“Vậy sao!”, Tô Ương khẽ chau mày, bởi hình như hắn ta cảm nhận được điều gì đó? Hắn ta chắc chắn một điều, trên đỉnh núi này không có bất cứ người nào. Kể cả là dưới tầng hầm của ngọn núi này cũng không có khí tức của tu giả võ đạo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!