Huống chi, thù của mình thì phải tự mình báo mới vui.
Nếu không có thực lực ấy cũng thôi, nhưng giờ rõ ràng mình cũng có khả năng ấy.
Ninh Triều Thiên gật đầu.
Ông ấy đứng sang bên cạnh, vừa uống rượu vừa hút thuốc xem trò hay.
Tô Minh quay sang nhìn Thẩm Hạc Quang, nói thẳng: "Tôi tên Tô Minh, Thẩm Dật là do tôi giết. Nhà họ Thẩm ông có thể cử ra bất cứ người nào để đấu tay đôi với tôi!"
Câu ấy vừa nói ra.
Chưa nói đến đám người Thẩm Hạc Quang, ngay cả người của gia tộc bảo hộ khác cũng trợn mắt há hốc mồm.
Cứ cho rằng mình nghe nhầm.
Đấu tay đôi?
Tô Minh chỉ là một Tôn giả hậu kỳ mà đòi đấu tay đối với bất cứ ai trong nhà họ Thẩm?
Lẽ nào là Thẩm Hạc Quang - gia chủ nhà họ Thẩm đứng ra, thanh niên kia cũng chịu đấu?
Đùa gì thế!
Mọi người đều công nhận ông già hai hốc mắt trống không, rít thuốc lá kia cực kỳ mạnh, mạnh một cách biến thái và vượt ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng chàng trai chưa đến 22 tuổi này, dường như... dường như bị điên.
"Cái này...", Thẩm Hạc Quang khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được chút, ban nãy, ông ta gần như tuyệt vọng đến nỗi đầu óc trống rỗng.
"Đấu tay đôi 3 trận đi", Tô Minh nói tiếp: "Nếu tôi thắng một trận thì nhà họ Thẩm mấy người phải tự sát một phần. Nếu tôi thắng hết cả 3 trận, vậy từ hôm nay trở đi, nhà họ Thẩm sẽ bị xóa sổ".
Tàn nhẫn!
Quá tàn nhẫn!
Đây xem như không chết không ngừng rồi.
Nhưng tại sao anh lại không được tàn nhẫn cơ chứ?
Tha cho nhà họ Thẩm để họ trả thù hả?
"Nếu nhà họ Thẩm chúng tôi thắng thì sao?", Thẩm Hạc Quang trầm giọng nghiêm túc hỏi, nhà họ thật sự đã bước đến khoảng khắc sống còn.
"Thắng, tôi sẽ đi liền, ừ, ông già cũng sẽ rời khỏi luôn, coi như xóa hết mọi nợ nần với nhà họ Thẩm", Tô Minh bình tĩnh đáp.