Phong Bất Hủ nở nụ cười đầy tàn nhẫn, nói với vẻ cực kỳ tự tin.
Mắt xích liên hoàn.
Không sợ Tô Minh không chết. Không sợ nhóm học viên nhà họ Diệp không chết.
“Ha ha ha…”, ba người Nguỵ Chấn phong, Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ cũng cười theo đầy tàn nhẫn và đắc ý.
Song.
Tiếng cười của bọn chúng còn chưa kịp dứt…
Đột nhiên dừng phắt lại.
Bởi vì.
Nơi tầm mắt nhìn thấy.
Phía trước chiếc lồng sắt, Tô Minh đã bắt đầu hành động.
Nhìn thì có vẻ như một quyền rất tuỳ ý, giống như người bình thường đấm nhẹ lên chiếc lồng sắt vậy.
Thậm chí, còn chẳng hề có lấy một chút dao động của âm thanh.
Cũng chẳng hề vang dội.
Lại càng không phải là Quyền pháp Võ kỹ gì.
Nhưng.
Khi một quyền này tung ra.
Chiếc… chiếc lồng sắt kia lại bắt đầu nứt toác.
Bắt đầu từ vị trí bị nắm đấm kia đánh trúng, từ từ rách toạc ra bốn phía, chiếc lồng sắt trông yếu ớt như một tờ giấy!!!
Phong Bất Hủ ngây như phỗng.
Ba người Nguỵ Chấn Phong cũng vậy.
Kỷ Thọ Niên cũng choáng váng.
Tất cả mọi người có mặt trên sân Tây Lâm cũng đều sững sờ.
Gặp… gặp ma rồi?!
Đó là lồng sắt Tây Lâm đấy, nó rất nổi tiếng ở cả giới thế tục Hoa Hạ, thậm chí là cả Huyền Linh Sơn, nó nổi tiếng được dùng để phòng ngự, cực kỳ kiên cố, khó mà có thể làm nó lung lay được.
Thế nào mà vào trong tay Tô Minh lại trở nên yếu ớt đến thế?!
Yếu ớt đến khiến người ta khó mà tin được.
Tô Minh bước một bước qua.
Đứng lên trên sân đấu cao cao.
Đứng trước mặt người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả.
“Tôi có thể vào được, cũng có thể giết ông”, Tô Minh cất lời, giọng nói hờ hững, nhẹ bẫng nhưng lại bá đạo rách trời.