Sau khi bước vào trong võ quán, Tiết Tịnh bắt đầu giới thiệu.
Rất chuyên nghiệp.
Hơn nữa, các thiết bị và công cụ tập võ trong võ quán đều rất đầy đủ.
Có các loại máy móc tập thể dục, có cả võ đài.
Còn có cả những binh khí thuộc loại đao kiếm.
Muốn gì có nấy.
“Cậu chủ”.
“Cậu chủ, anh đến rồi”.
“Chào cậu chủ”.
…
Khi nhìn thấy đám người Tiết Tịnh đến, người bên trong võ quán hầu như đều tiến lên chào hỏi Tiết Tịnh.
Tiết Tịnh khẽ mỉm cười.
Vu Lâm thì hơi ưỡn ngực thẳng lưng, trông có vẻ kiêu ngạo: “Tiết Tịnh, một võ quán mà lại có nhiều người như vậy? Anh giỏi thật đấy!”
“Tất cả cộng lại có khoảng tám mươi nhân viên, học viên có hơn ba trăm người”.
“Giỏi quá”, Ngô Viên Viên dựng ngón cái của mình lên.
“Tiết Tịnh, anh thích tập thể dục và võ đạo như vậy, hẳn là bản thân cũng rất giỏi đúng không?”, Vu Lâm lại nói.
Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình đưa mắt nhìn nhau.
Ý đồ rất rõ ràng.
Đến rồi.
Vu Lâm bắt đầu phối hợp với Tiết Tịnh rồi!!
Đến Tô Minh cũng cười.
“Tạm được thôi”, Tiết Tịnh cười nhẹ.
“Tạm được là thế nào? Biểu diễn chút coi”, Vu Lâm lại nói: “Để chúng tôi được mở mang tầm mắt”.
“Đúng đó, đúng đó, Tiết Tịnh, đừng để chúng em mất công đến chứ!”, Ngô Viên Viên con bé ngốc này vẫn chưa biết Vu Lâm đang phối hợp với Tiết Tịnh diễn trò, cũng cất lời, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
“Thế thì biểu diễn chút đi”, đến cả Trần Chỉ Tình cũng mở miệng nói.
Suy nghĩ của Trần Chỉ Tình rất đơn giản, không để cho Tiết Tịnh làm trò thì sau đây làm sao mà để cho ông xã nhà mình đập cho hắn nhừ tử được chứ?
Tiết Tịnh không biết được suy nghĩ của Trần Chỉ Tình, chỉ cho rằng Trần Chỉ Tình bắt đầu nổi hứng, trong lòng vui khôn xiết, cuối cùng cũng đã khơi dậy được trí tò mò của Trần Chỉ Tình rồi.
“Vậy thì tôi sẽ tuỳ ý biểu diễn chút nhé”, Tiết Tịnh tỏ vẻ gượng gạo nói: “Tôi sẽ biểu diễn chút lực đấm vậy!”, tiếp đó, Tiết Tịnh nói với nhân viên đang đứng ở phía xa lau binh khí: “Bê một máy đo lực đấm lại đây”.
“Sếp, máy có cấp ba, cấp hai, cấp một, anh định dùng loại nào?”, trong đó có một nhân viên cẩn thận hỏi.
“Cấp một đi”.
“Hả?”, nhân viên kia giật mình ngạc nhiên, nhưng cũng không dám phản bác.
“Tiết Tịnh, máy đo lực đấm là cái gì? Cấp một, cấp hai, cấp ba lại là thế nào?”, Ngô Viên Viên tò mò hỏi một câu.
“Từng chơi thử ở khu trò chơi điện tử chưa? Trong khu trò chơi điện tử có một loại máy dùng để đo lực đấm, nhưng mà đó chỉ là loại thông thường, chỉ dùng để chơi, mà cái máy đo lực đấm của võ quán bọn anh thì tương đối chuyên nghiệp hơn”.
“Còn về cấp một, cấp hai, cấp ba là chỉ lực đấm bắt đầu của máy”.
“Máy đo lực đấm cấp ba, chỉ cần đấm là có thể hiện được kết quả sức mạnh của lực đấm. Máy đo lực đấm cấp 2 thì lực sử dụng ít nhất phải từ 100 kg trở lên mới có thể hiện được chỉ số. Mà máy đo lực đấm cấp một thì phải cần đến lực không dưới 200 kg thì mới hiện được kết quả”.
…
Tiết Tịnh từ từ giới thiệu, rất kiên nhẫn.
“Hoá ra là như vậy, vậy anh nói muốn một máy đo lực đấm cấp một, thế chẳng phải là… Tiết Tịnh, lực đấm của anh vượt qua 200 kg à? Nếu không thì sẽ không hiển thị kết quả!”, hai mắt của Ngô Viên Viên sáng rực, nhìn chằm chằm Tiết Tịnh, cực kỳ tò mò, mặc dù cô ta không hiểu về võ đạo và đấm bốc, nhưng cũng biết được 200 kg là một con số khủng khiếp.
Tiết Tịnh gật đầu.
“Cẩm Phồn, thực là hâm mộ, Tiết Tịnh giỏi như thế, đúng là khiến người ta có cảm giác an toàn”, Vu Lâm cảm thán nói: “Lúc còn nhỏ, xem mấy bộ phim truyền hình như Anh hùng xạ điêu, Thiên long bát bộ liền cảm thấy vô cùng hâm mộ những người biết võ công”.
“Đây rõ ràng là làm trò mà”, Trần Chỉ Tình nhỏ giọng nói với Tô Minh: “Trước đó, anh ta còn là bộ dạng bị động một cách có kế hoạch, còn làm trò một cách ga lăng, không để lộ dấu vết, không ngờ được bây giờ lại thẳng thừng thế này, xem ra là đã bị tấm thẻ VIP đen cầu vồng kia của anh kích thích rồi”.
Rất nhanh.
Máy đo lực đấm được hai nhân viên võ đạo quán bê lên trên đài.
Có vẻ hơi to.
Đầu tiên là bao cát treo ở giữa được bọc bằng da, phía sau bao cát có một máy đo lực và màn hình hiển thị điểm số.
Chỉ cần đấm thẳng lên bao cát bằng da thì nó sẽ đập vào máy đo lực đấm rồi hiển thị điểm số.
“Tiết Tịnh, để em thử trước”, Ngô Viên Viên nóng lòng muốn thử xem sao.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Ngô Viên Viên đeo găng tay đấm bốc dành cho nữ, ra dáng hét lên: “Hây!”
Hây một tiếng tung một cú đấm.
Đáng tiếc…
Cú đấm này đáng thương đến mức cái bao cát còn chẳng thèm rung lên, đến máy đo lực đấm cũng còn chưa chạm được vào.
“Khó quá”, Ngô Viên Viên bĩu môi nói.
“Chị cả, hay là chị thử đi?”, Ngô Viên Viên đưa găng tay cho Vu Lâm.
Vu Lâm lắc đầu: “Thôi đi, chị làm gì có nhiều sức như thế? 200 kg mới hiển thị kết quả đó, ai mà làm được chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!