Không cam tâm.
Chẳng lẽ, hôm nay thực sự phải chết sao?!
“Nam Cung Cù, Hồng Đông Lập, chúng ta bắt tay với nhau!!! Nếu không đều phải chết, ông cho rằng cậu ta có thể bỏ qua cho nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông hay sao, việc các người dùng Linh thạch mua chuộc Phiêu Diểu Tông chúng tôi đi giết Tô Minh, hôm nay không lộ ra thì ngày khác cũng khó mà tránh được sẽ không bị vạch trần!”, ông Châu đột nhiên nhìn về phía Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù.
Trên thực tế Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù đều muốn âm thầm rời đi.
Tô Minh quá mạnh.
Giống như một vị chiến thần.
Bọn họ thực sự thấy sợ.
Thậm chí trong lòng đã thầm quyết định không tìm Tô Minh để trả thù nữa.
Nhưng tính toán chi li đến đâu thì cũng không thể ngờ được ông Châu lại…
“Ông Châu, ông muốn kéo chúng tôi chết chung à?”, biểu cảm trên mặt Hồng Đông Lập khẽ vặn vẹo, quát ầm lên, hận không thể băm vằm ông Châu ra…
“Ông Châu, như vậy không hay đâu? Chúng tôi có lòng tốt tới đây giúp đỡ ông, ông lại đâm dao sau lưng chúng tôi như thế, ha ha…”, Nam Cung Cù cũng cười lạnh, trên mặt mang đầy ý muốn giết người.
Tiếp đó, Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù cùng nhìn về phía Tô Minh, khẽ chắp tay: “Anh bạn trẻ, hai người chúng tôi không hề có ý muốn đối địch với cậu, chúng tôi chỉ đi ngang qua”.
Nói xong, Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù đều muốn bỏ đi.
“Tôi cho các ông đi chưa?”, Tô Minh nhướn mày.