Còn lúc này sắc mặt Trần Chỉ Tình lạnh lùng hẳn đi, cô ta rất muốn hất tung cái bàn đi.
Có thể thấy đám người này đã tốn biết bao công sức và chuẩn bị rất công phu để sỉ nhục người đàn ông của cô ta?
“Á? Nói như vậy thì kể cả người có tiền nhưng cũng không chắc có thể ăn cơm ở Thanh Vận Các? Thậm chí muốn thanh toán cũng không được à?”, Vu Lâm có thể nhìn ra vẻ khó xử của Trần Chỉ Tình nên trong lòng cô ta thấy sung sướng.
Sau đó cô ta lại thêm dầu vào lửa, cười nói với Tô Minh: “Tô Minh! Anh may thật đấy! Bữa cơm này anh muốn mời cũng không mời được, bởi vì Tiết Tịnh đã thanh toán giúp anh rồi”.
“Vu Lâm! Chị bớt nói vài câu thì không ai bảo chị câm đâu”, Tống Cẩm Phồn quát một tiếng, đôi mắt đẹp trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
Nếu vì chuyện hôm nay mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô ta và Trần Chỉ Tình thì cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Vu Lâm.
Cô ta và Trần Chỉ Tình đâu chỉ là bạn cùng ký túc xá, mà mười ba năm trước đã quen nhau rồi, là chị em thân thiết chơi với nhau từ nhỏ.
“Không sao đâu! Tôi mời cũng được mà, lần sau Tô Minh lại mời chúng ta”, Tiết Tịnh lấy ra một tấm thẻ hội viên sáng lấp lánh.
Nữ nhân viên xinh đẹp cầm lấy thẻ hội viên rồi đang định quẹt thẻ.
“Cô ơi, xin đợi chút!”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng. Anh đặt ly rượu vang trong tay xuống rồi nhìn nữ nhân viên đó, nói: “Ban nãy cô nói, chỉ có thẻ hội viên mới có thể thanh toán ở Thanh Vận Các các cô, trừ khi… Trừ khi gì vậy?”
“Trừ khi có thẻ cầu vồng kim cương màu đen!”, nữ nhân viên nói.
“Chính là chiếc thẻ còn thần bí hơn nhiều thẻ đen và thẻ best card?”, Tống Cẩm Phồn nghe thấy tên thẻ mà cạn lời.
Một nhà hàng nhỏ bé thôi mà, ngoài hội viên thì chỉ có thể dùng thẻ cầu vồng kim cương đen ư? Đúng là điên mà?
“Thẻ cầu vồng kim cương đen? Chính là trong thẻ phải có dòng tiền không được dưới 300 tỷ trong mười năm và số tiền trong thẻ hiện tại không được dưới 10 tỷ mới có tư cách mở thẻ, hơn nữa tỷ lệ mở thẻ thành công là dưới 1/10000?”, Trần Chỉ Tình cũng cạn lời.
Chính vì với yêu cầu khắt khe như vậy nên trên thế giới không có mấy người có nó.
“Yêu cầu như trong cổ tích như vậy thì sao con người có được?”, Ngô Viên Viên nói.
Nữ nhân viên cười khổ nói: “Vì vậy, nhà hàng của chúng tôi từ khi khai trương đến giờ cũng mười năm rồi mà chưa từng có ai dùng thẻ cầu vồng kim cương đen để thanh toán cả”.
“Được rồi, quẹt thẻ đi!”, Tiết Tịnh nhắc nhở.
Hắn ta cũng từng nghe nói đến tấm thẻ đó nhưng nó cách hắn ta hoặc bất cứ ai cũng quá xa, chỉ là trong truyền thuyết thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!