Tô Minh dốc sức khống chế từng cơn run rẩy của mình.
Anh nín thở.
Kiếm quyết thì đang không ngừng luân chuyển trong cơ thể.
Kiếm ý hết lần này đến lần khác gột rửa thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay anh.
Năm đó, khi anh vừa mới lên Huyền Linh Sơn, ông già từng cho anh đi vào trong khu rừng nhiệt đới nguyên sinh để tàn sát với các mãnh thú, lúc đó, anh mới tu luyện được ra chân khí, vừa mới trở thành tu giả võ đạo, anh đâu phải là đối thủ của mãnh thú?
Biết bao lần, anh bị mãnh thú dồn đến bước đường cùng, chỉ còn sót lại chút hơi tàn.
Nhưng cuối cùng, anh đều có thể đảo ngược tình thế giết chết chúng.
Làm thế nào để đảo ngược tình thế?!!! Bước thứ nhất chính là khiến cho đối phương khinh địch, thì mới có được cơ hội!
Chỉ cần có thể giết chết được đối phương, làm thế nào cũng được, Tô Minh chỉ quan tâm đến kết quả của trận quyết đấu, chỉ cần tôi còn sống, đối phương chết là được, còn về quá trình, thì tôi dùng độc cũng được, giả chết cũng thế, đều không quan trọng.
Năm đó, khi vào Huyền Linh Sơn, lúc lần đầu tiên ông già dạy mình võ đạo, chỉ nói một câu duy nhất: khi đánh nhau với người, không quan tâm đến những việc khác, giết chết đối phương mới là điều quan trọng nhất!
Cao Thanh Kiếm trước mắt chính là một yêu nghiệt vô song, nhưng cũng chính vì thế, ông ta có một điểm yếu chí mạng: tự phụ.
Rất nhanh.
Khoảng cách giữa Cao Thanh Kiếm và Tô Minh chỉ còn khoảng mười mét.
Đã rất gần rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, Cao Thanh Kiếm đột nhiên ngừng lại.
“Thật kỳ lạ, câu thanh niên, cậu lúc này, rõ ràng là đang bị thương nặng, nhưng cứ cho tôi cảm giác có một xíu xiu nguy hiểm”, Cao Thanh Kiếm nhíu mày.
Cho dù Tô Minh lúc trước vẫn còn mạnh khoẻ cũng chưa từng khiến cho ông ta có cảm giác nguy hiểm như vậy.
“Thiên Vẫn Kiếm!!!”
Tô Minh ra tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!